“Ngô Lương này, tý nữa nghĩ cách tống cô ta vào chuồng chó đi. Còn nữa tống luôn cả nhân viên chủ quản ngành ở đơn vị Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào luôn!”

Thẩm Lãng đưa lưng về phía Ngô Lương, đưa ra một mệnh lệnh.

“Vâng, thưa tổng giám đốc Lãng!”

Ngô Lương đã biết nên làm thế nào.

Anh ta nghe nói Chu Tử Hào có nuôi một con chó Caucasus hình thể to lớn, vô cùng dữ tợn.

Dương Oánh Oánh chính mắt nhìn thấy cậu chủ của bất động sản Minh Huy nhất mực cung kính với Thẩm Lãng thì cảm thấy khá bất ngờ.

Chẳng qua, bây giờ cô ta chẳng còn thời gian để ngạc nhiên nữa bởi vì cô ta đang phải nghĩ cách thoát thân.

“Đừng phí sức nữa, Thẩm Lãng. Tôi là nhà đầu tư của Chử Tửu Hiên, nơi này là địa bàn của tôi đấy, cậu tưởng đánh bại hai người bên cạnh tôi thì có thể uy hiếp được tôi à? Thế thì cậu ngây thơ quá rồi!”

Dương Oánh Oánh khoanh tay lại, trợn mắt tròn mắt bày ra dáng điệu của đàn chị xã hội đen.

“Người ngây thơ là cô ấy!” Thẩm Lãng nói với ánh mắt lạnh như băng.

“Dương Oánh Oánh tôi cũng là một nhân vật vang danh ở thành phố Bình An này. Mạng giao thiệp của tôi mạnh hơn cậu nhiều, cậu ít hù dọa tôi đi!” Dương Oánh Oánh căn bản không tin Thẩm Lãng có bản lĩnh gì.

Ngay sau đó, tất cả nhân viên, phục vụ, đầu biếp và bảo vệ là nam bị cô ta gọi đều chạy tới.

Không tới cũng chẳng được, vì họ đang kiếm cơm dưới tay người ta mà.

“Nhìn chưa! Tối nay, cậu đừng hòng ra khỏi Chử Tửu Hiên!” Dương Oánh Oánh đắc ý cười khẩy.

Thẩm Lãng hết nói nổi cô ta, người phụ nữ ngu ngốc này nghĩ gì thế không biết, cô ta gọi vài nhân viên tới thì có ích lợi gì, chỉ tổ sỉ nhục chỉ số thông minh thôi.

“Chuyện tối nay không liên quan tới các người, đừng tự đưa mình vào lửa thiêu thân. Nhìn hai kẻ gọi là xã hôi đen kia kìa, kết cục của chúng rất có thể chính là kết cục của các người!”

Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lãng quét qua nhân viên quán rượu một lượt.

Đối với những người vô tội, anh sẽ không ra tay tàn độc nhưng nếu có người đồng ý làm chó vì Dương Oánh Oánh thì anh cũng không ngại đánh mấy con chơi!

Đám nhân viên nam nhìn cảnh tượng hai tên lực lưỡng ngã bất tỉnh dưới đất thì chẳng ai dám làm chim đầu đàn nữa.

Dương Oánh Oánh thấy vậy, cô ta căng thẳng hệt như con kiến trên chảo nóng. Chẳng lẽ tối nay, cô ta thật sự sẽ thua trên địa bàn của mình sao?

“Mẹ nó! Bình thường bà đây đối xử với chúng bây thế nào? Đúng là nuôi không một đám vô dụng mà! Đáng đời chúng bây chỉ làm được con chó dưới tầng đáy xã hội!”

Thấy nhân viên trong quán không giúp mình, Dương Oánh Oánh rất tức giận. Mà Tưởng Phi Hổ thì đã chạy từ trước rồi thế nên cô ta chẳng còn cách nào hơn ngoài việc gọi cho một đối tác khác.

Chử Tửu Hiên là do hai người góp vốn đầu tư, mỗi người chiếm năm mươi phần trăm cổ phần, đối tác của cô ta cũng không mong Chử Tửu Hiên xảy ra chuyện gì.

Chính vì ôm ý nghĩ như thế nên Dương Oánh Oánh đặt hy vọng lên đối tác của mình. Nếu như đối tác có thể dẫn người đến bao vây Thẩm Lãng, vậy thì cô ta sẽ ra sức mà làm nhục anh và cả Lâm Nhuyễn Nhuyễn nữa!

“Tổng giám đốc Bang, Chử Tửu Hiên xảy ra chuyện rồi. Có kẻ tới gây sự, không chỉ làm nhân viên quán chúng ta bị thương mà còn uy hiếp tôi nữa. Bây giờ quán đã loạn chẳng khác gì nồi cháo, ông mau dẫn nhân viên tới một chuyến đi, kêu thêm mấy vệ sĩ nữa vào.” Dương Oánh Oánh nói với đối tác.

“Gì cơ? Có kẻ dám gây sự với quán chúng ta à? Chán sống rồi! Cô chờ đó, tôi dẫn người đến ngay!” Đối tác nói.

“Tổng giám đốc Bang nhất định phải mang nhiều người và nhanh lên đấy! Đối thủ khó đối phó lắm!” Dương Oánh Oánh nói rất nhanh vì cô ta gấp lắm rồi.

“Đối phương là ai mà ngay cả cô cũng không giải quyết được thế?” Đối tác tò mò hỏi.

Đối tác biết thực lực trong thành phố Bình An của Dương Oánh Oánh không tầm thường, ai lại dám ra tay với Dương Oánh Oánh đây chứ?

“Kẻ đó tên Thẩm Lãng! Một thằng oắt có quan hệ không tệ với nhãi con của bất động sản Minh Huy. Mà không nói nhiều nữa, ông mau dẫn người tới đi. Thằng này nói sẽ nhốt tôi vào chuồng chó, ông dắt chó tới để chó cắn chết nó luôn!” Dương Oánh Oánh nghiến răng, độc ác nói.

Nhưng mà đúng lúc này, đối tác đang nói chuyện với cô ta lại bất chợt câm nín.

Đối tác này phân tích sơ qua là thấy có gì không đúng rồi. Kẻ gây sự trong quán rượu tên là Thẩm Lãng, hơn nữa còn có quan hệ không tệ với bất động sản Minh Huy, hình như đang nói đến cậu Lãng thì phải!

“Không sai, chính là cậu Lãng rồi, ngay cả cái việc quăng người vào chuồng chó cũng giống hệt!”

Đối tác nhớ tới lần đầu gặp cậu Lãng, con trai mình đã bị chó hành hạ sống dở chết dở.

Bây giờ, cậu Lãng là chủ của ông ấy, ông ấy điều hành khách sạn năm sao Long Thịnh cũng là làm công cho cậu Lãng thôi, thế nên chắc chắn không thể đi giúp Dương Oánh Oánh được.

Ngẫm nghĩ đôi chút, đối tác cười đểu nói với Dương Oánh Oánh rằng: “Không thành vấn đề, chó với chuồng sẽ được mang tới, tôi dùng nhân cách để bảo đảm đấy!”

Sau khi đối tác cam đoan, Dương Oánh Oánh trở nên hết sức đắc ý.

Cô ta cười nhạt với Thẩm Lãng: “Nghe chưa, chó với chuồng sẽ được mang tới đấy. Tôi sẽ ném cậu vào chuồng chó để cho cậu biết ngang ngược trên địa bàn của bà thì sẽ có hậu quả gì!”

Nghe vậy, Thẩm Lãng nhếch mép không tỏ ra chút kinh hoảng nào.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng sau lưng anh thì lại nắm tay anh, dường như rất lo lắng.

Cô ấy tự trách mình, nếu như không phải vì cô ấy thì Thẩm Lãng sẽ không bị kéo vào rắc rối, cũng chẳng bị Dương Oánh Oánh uy hiếp thế này.

Song cô ấy lại không biết Dương Oánh Oánh vốn đã nhắm vào Thẩm Lãng từ trước. Đây cũng chính là lý do Thẩm Lãng không định để lộ thân phận thật trước mặt cô ấy, anh không muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị liên lụy.

“Thẩm Lãng à, tối nay tôi rốt cuộc có thể báo thù cho em trai tôi rồi, tôi nhất định sẽ nhốt cậu vào chuồng chó để cậu sống không bằng chết!”

Chẳng bao lâu sau, đối tác của Dương Oánh Oánh dẫn con trai và vệ sĩ tới.

Dĩ nhiên, chắc chắn chẳng thể thiếu chó với chuồng.

Con trai đối tác Chử Tửu Hiên dắt một con chó to, cao lớn uy mãnh đi vào quán rượu.

Khi nhìn thấy Thẩm Lãng, bố con hai người chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mà con chó Caucasus to lớn đó thì lại vẫy đuôi với Thẩm Lãng.

Dương Oánh Oánh còn chưa rõ tình hình bèn vui mừng quá đỗi, cô ta nhìn con chó dữ tợn đó mà hồi hộp trong lòng.

“Tổng giám đốc Bang, ông có tâm thật đấy, con chó này lớn ghê ha!” Dương Oánh Oánh vui vẻ đến nỗi lông mày sắp bay lên.

“Ha ha, chó Caucasus dữ hơn cả ngao Tây Tạng được chuẩn bị riêng cho cô đấy. Chuồng cũng là hàng mới luôn, thế nên chớ có kỳ kèo, mau chui vào đi thôi!” Đối tác tổng giám đốc Bang tặng Dương Oánh Oánh một nụ cười khẩy.

Trong nháy mắt, đầu óc Dương Oánh Oánh chợt trở nên rối loạn.

Cô ta vừa ngờ vực vừa ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc Chu Chí Bang, khó hiểu hỏi: “Ý gì vậy? Không phải để Thẩm Lãng vào sao? Sao lại thành bắt tôi đi vào? Đừng có nói đùa chứ!”

“Không nói đùa đâu, hoàn toàn y lời của cô mà, chó với chuồng này đều là hàng chất lượng nhất.” Chu Chí Bang nói.

“Ông! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hai ta mới là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền, ông và tôi là đối tác cùng xây dựng nên Chử Tửu Hiên mà!” Dương Oánh Oánh gào lên.

Chu Chí Bang quả thật có vài sản nghiệp phụ, Chử Tửu Hiên là một trong số đó, song quy mô của nó lại không lớn, tiền đầu tư cũng kém xa so với Long Thịnh.

Là nhân viên của Thẩm Lãng, Chu Chí Bang hiển nhiên biết nên làm thế nào.

“Bây giờ thì không phải nữa rồi. Tử Hào, bắt đầu đi!”

Dương Oánh Oánh không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chu Chí Bang – đối tác của quán rượu lại đi giúp một người ngoài!

Trước mắt chỉ còn một cái phao cứu mạng cuối cùng.

Ban đầu lúc mới tới thành phố Bình An, vì để đứng vững gót chân nên đầu tiên cô ta đã đến thăm hỏi Đỗ Kim Thủy, còn mời Đỗ Kim Thủy ăn cơm theo sự bảo ban của người đỡ đầu mình trong thành phố.

Cô ta tự nhận là có quan hệ không tệ với Đỗ Kim Thủy, mà quán rượu Chử Tửu Hiên này nằm ngay trong khu thương mại của nhà họ Đỗ.

Dương Oánh Oánh định gọi điện nhờ Đỗ Kim Thủy trợ giúp.

Vội vàng nhập một dãy số, sau khi đầu bên kia nhấc máy thì Dương Oánh Oánh hốt hoảng kêu lên: “Ông Thủy, cứu tôi, cứu tôi với! Tôi đang sắp bị người ta quăng vào chuồng chó ở Chử Tửu Hiên trên khu thương mại của ông đây này. Ông mau tới cứu tôi đi, tôi chỉ cần ông giúp tôi thoát thân thôi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!”

Bấy giờ Đỗ Kim Thủy đang ngồi ở nhà, một tay mân mê quả óc chó Wenwan trông vô cùng nhàn nhã.

“Đối phương có lai lịch thế nào? Muốn quăng cô vào chuông chó ư? Lá gan cũng lớn quá nhỉ!”

“Là Thẩm Lãng đó, ông Thủy. Thôi, nói ông cũng chẳng biết đâu, ông mau tới cứu tôi đi. Cả con đường này đều là của ông mà, chỉ cần ông lên tiếng thì tôi tin chúng tuyệt đối không dám động vào tôi đâu!” Dương Oánh Oánh lo lắng thúc giục.

Đỗ Kim Thủy chính là phao cứu mạng cuối cùng của Dương Oánh Oánh, cô ta nghĩ cả khu thương mại này đều thuộc về Đỗ Kim Thủy, sức uy hiếp của ông ấy là tuyệt đối, thế nên chín mươi chín phần trăm ông ấy sẽ giúp cô ta thoát thân suôn sẻ.

Nhưng mà sau khi nghe thấy cái tên “Thẩm Lãng” thì quả óc chó Wenwan tuột liền khỏi tay, cả người Đỗ Kim Thủy như bị sét đánh.

Nhà họ Đỗ vừa mới thoát khỏi khổ ải, kết thúc kỳ hạn nghĩa vụ lao động, ông ấy không muốn bị trừng phạt nữa đâu.

Vậy nên ông ấy bèn vội sửa lời: “Chó cún đáng yêu lắm, thế nên không sao đâu, vào chuồng trải nghiệm cuộc sống cũng đâu có tệ.”

“Này… ông Thủy, tôi thật sự không đùa với ông đâu, tôi nói thật hết đó. Con chó thật sự rất to!” Dương Oánh Oánh vội nói.

“Tôi cũng không hề đùa với cô, cô đi vào chuồng chó mà ngủ ngay đi, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô đâu!”

Đỗ Kim Thủy mau chóng thể hiện lập trường của mình.

Cả con đường đều là địa bàn của cậu Lãng, ông ấy biết mình chẳng qua chỉ là một người làm, so với người thường thì cấp bậc cao hơn một chút thế thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play