Sau khi đánh bay nhân viên caddie kia, Thẩm Lãng rời khỏi đó ngay lập tức
Một caddie nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như vậy, sau lưng lại là cô My Tuyết không biết từ đâu chui ra.
Thẩm Lãng nhanh chóng tìm thấy Ngô Lương, rồi đi đánh golf cùng cậu ta.
Khi bọn họ gặp nhau, có một người đang đứng bên cạnh Ngô Lương, đó là Bàng Húc, ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Bàng thị Kiến Nghiệp.
Trước đó anh cũng từng gặp Bàng Húc một lần, bây giờ gặp lại lần nữa cũng coi như là quen biết.
"Anh Bàng, đây là anh Thẩm, chính là ông chủ của khu bất động sản Minh Huy, hôm nay đến đây chơi bóng cùng chúng ta."
Ngô Lương chỉ giới thiệu sơ qua, cậu ta không dám để lộ thân phận của Thẩm Lãng khi chưa được Thẩm Lãng đồng ý.
"Anh Thẩm, đây là anh Bàng, ông chủ trẻ tuổi của Kiến Nghiệp Bàng thị, kỹ năng chơi golf của anh ấy rất tốt, hai người có thể đấu với nhau một chút."
Nghe Ngô Lương giới thiệu, trong lòng Bàng Húc có cảm giác kiêu ngạo, nhưng không hề bộc lộ ra ngoài.
Bàng Húc không giống với Chu Tử Hào và anh em nhà họ Đỗ, anh ta thuộc loại đặc biệt thông minh, tâm địa gian xảo, nhưng tính tình lại rất lì lợm.
Ba người cầm gậy đánh golf của riêng mình, lúc chuẩn bị bắt đầu trận đấu, Bàng Húc liếc mắt nhìn sang Thẩm Lãng, nhận ra cách anh cầm gậy golf có chút kỳ lạ, trông giống như người mới tập chơi.
Thấy điều này, Bàng Húc nhịn không được mà âm thầm cười khinh thường.
Trong mắt anh ta, những người không biết chơi golf thì không phải là người thực sự thuộc tầng lớp thượng lưu.
Những người giàu có mà anh ta từng gặp ở thành phố Bình An, mặc dù kỹ năng của họ chỉ ở mức trung bình, nhưng cách họ cầm gậy rõ ràng chuyên nghiệp hơn Thẩm Lãng rất nhiều.
Lúc này, trong lòng Bàng Húc nảy lên một kế hoạch.
Lần trước ở khu bất động sản Minh Huy, chỉ vì Thẩm Lãng mà Ngô Lương đã gạt anh ta sang một bên, nghĩ tới lại cảm thấy thật khó chịu.
Anh ta định chế giễu Thẩm Lãng, kiếm về cho mình một chút thoải mái.
“Anh Thẩm, chúng ta cá cược một chút đi, người thua cuộc sẽ mời mọi người ăn tối, anh thấy thế nào?"
Bàng Húc đột nhiên đề nghị.
Ngô Lương ở bên cạnh cảm thấy được mùi thuốc súng nồng nặc từ phía Bàng Húc, cậu ta nói: "Anh Bàng, tôi cá với anh, lâu rồi tôi với anh không đấu với nhau, để xem kỹ năng của anh đã lợi hại đến mức nào rồi."
Ngô Lương lo lắng rằng Thẩm Lãng sẽ thua, dù sao thì đã bốn năm rồi anh chưa quay lại chơi golf, hơn nữa kỹ năng của Bàng Húc rất tốt, cơ hội thắng của Thẩm Lãng là rất nhỏ.
"Không, không, anh Thẩm và tôi đây vừa mới quen biết nhau, chúng tôi chỉ dùng golf để cho cả hai càng thêm thân thiết, có thể hiểu biết nhau nhiều hơn trong khi chơi." Bàng Húc lắc đầu từ chối Ngô Lương.
Nhìn thấy Bàng Húc khăng khăng cố ý muốn chơi với Thẩm Lãng, Ngô Lương cảm thấy bất lực.
Thế nhưng, Thẩm Lãng bị thách đấu lại tỏ ra rất thẳng thắn: "Không sao cả, cá cược một chút cũng không sao, thắng thua không quan trọng, một bữa ăn cũng không tốn quá nhiều tiền."
Nghe nói vậy, Bàng Húc mừng thầm trong bụng.
Anh ta đoán rằng ý của Thẩm Lãng khi nói vậy, có vẻ rất thiếu tự tin, anh ta cảm thấy chính mình gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tuy nhiên, thực tế đã cho anh ta một bài học nhớ đời.
Ban đầu, Thẩm Lãng hơi không quen tay, nhưng rất nhanh anh đã dựa vào nền tảng trước đó, khôi phục chín phần kỹ năng anh đã từng có khi sống ở thủ đô.
Điều này cũng giống như bơi lội, một khi đã hiểu bản chất bên trong của nó, muốn quên đi là điều cực kỳ khó.
Dù là cách cầm gậy hay đánh bóng, kỹ năng của Thẩm Lãng đã ở cấp bậc chuyên nghiệp.
Lúc này, Bàng Húc thật sự sững sờ.
Cứ tưởng anh chỉ là một người không ra gì, không ngờ được anh lại là một cao thủ tài giỏi như vậy!
Sau một trận đấu, Bàng Húc thua đến rối tinh rối mù, chênh lệch quá rõ ràng.
Khiêu khích không thành công, lại còn bị dạy dỗ ngay tại chỗ, Bàng Húc xấu hổ vô cùng, mặt anh ta đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ bóng để chui vào.
"Được đấy, anh Thẩm, anh đang giả heo ăn thịt hổ đấy à, tôi phục rồi, thật sự phục sát đất, trình độ này còn có thể tham gia giải đấu chuyên nghiệp đấy!"
Bàng Húc đỏ mặt, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Lãng.
Anh ta là một người khôn ngoan, nếu anh ta dám chủ động thách thức Thẩm Lãng, chứng tỏ anh ta đã có suy nghĩ cặn kẽ nhưng vẫn tính toán sai, điều này khiến anh ta bắt đầu nhìn kỹ Thẩm Lãng.
Ngô Lương, người vẫn đang lo lắng cho Thẩm Lãng, nhìn thấy thần tượng của mình đánh cho Bàng Húc hoa rơi nước chảy, trong lòng thật sự vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ.
Hơn nữa, Thẩm Lãng cũng coi như là đã xả giận cho cậu ta, vì mỗi lần cậu ta đấu với Bàng húc đều thua thảm hại.
"Bàng Húc, cuối cùng anh cũng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn rồi đấy" Ngô Lương âm thầm cười.
Ngay lập tức, Ngô Lương nói với Bàng Húc: "Anh Bàng, tối nay anh phải mời chúng tôi một bữa cơm thịnh soạn đấy."
Khuôn mặt Bàng Húc đỏ bừng, trên mặt tràn ngập xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Tất nhiên, tất nhiên rồi, tôi mời mọi người đến Chử Tửu Hiên, ở đó có những cô gái xinh đẹp tiếp đón, đồ ăn lại ngon, hơn nữa rượu cũng ngon, tôi đã đến đó uống rượu ba lần rồi."
"Tôi e rằng chuyện này phải có sự đồng ý của anh Thẩm, anh ấy là ông chủ của tôi, nếu đi chơi vào buổi tối thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của ngày mai." Ngô Lương cười nói.
"Ông chủ?" Bàng Húc nghi ngờ hỏi.
Câu nói đột ngột của Ngô Lương khiến anh ta rất bất ngờ.
Anh ta không ngờ người tên là Thẩm Lãng này, hóa ra lại là ông chủ của Ngô Lương.
"Đúng vậy, anh Thẩm là người được trụ sở chính của tập đoàn điều đến, là ông chủ hiện tại của khu bất động sản Minh Huy, quyền lực lớn hơn tôi nhiều." Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ngô Lương nói.
Chuyện này không có gì là sai, cũng không hề để lộ thân phận của Thẩm Lãng.
Vẻ mặt Bàng Húc trông rất nghiêm trọng, anh ta nhìn về phía Thẩm Lãng, nhận ra hành động khiêu khích của mình lúc nãy, bây giờ nghĩ lại có chút sợ hãi.
Ông chủ của công ty bất động sản Minh Huy chắc chắn có địa vị cao hơn ông chủ nhỏ của Bàng thị Kiến Nghiệp như anh ta, nếu sớm biết được thân phận của Thẩm Lãng, chắc chắn anh ta sẽ không có hành động ngu ngốc như vậy.
Anh ta không khỏi kinh ngạc, âm thầm nghĩ: "Không trách được, lần trước Ngô Lương vì tên Thẩm Lãng này mà gạt mình sang một bên, hóa ra lại là người có quyền lực hơn so với Ngô Lương, điều này cũng có lý, thế nhưng tại sao lại không có nhiều tin đồn về người này nhỉ?"
"Buổi tối đến Chử Tửu Hiên, tôi đồng ý." Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Bàng Húc nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Lãng, càng nhìn càng cảm thấy người này không đơn giản, một luồng áp lực như có như không tỏa ra, uy phong lẫm liệt.
Anh ta không biết đây có phải là một loại tâm lý ám chỉ hay không, nhưng anh ta có thể nhìn ra một điều gì đó không hề tầm thường ở trên người Thẩm Lãng.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người hùng hổ đi tới từ hướng Đông.
Tổng cộng có năm người, ở giữa là một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ cổ truyền.
Ở hai bên cạnh cô gái đó, mỗi bên có hai người, Thẩm Lãng nhận ra trong bốn người đó có một người là nhân viên caddie bị anh đấm.
"Người trước mặt này có lai lịch gì? Mặc váy dài cổ truyền chơi golf, có chút kỳ lạ nha!" Ngô Lương cảm thán đầu tiên.
"Đó là cô My Tuyết, bạo chúa sân golf, là một người rất kiêu ngạo và độc đoán!" Bàng Húc dường như có hiểu biết một chút về cô gái này.
"Hóa ra là cô ta, đã một khoảng thời gian dài tôi không nghe thấy tin đồn về cô ta, gần giống như không xuất đầu lộ diện luôn." Ngô Lương nói.
"Cô ấy học đại học ở thành phố khác, nghỉ hè mới trở về, nhưng tôi cũng rất tò mò, mặc váy dài như vậy thì chơi golf kiểu gì?" Bàng Húc nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không hiểu nổi điều này.
"Tôi cũng không hiểu, có thể là sở thích cá nhân đi, cũng có thể là một câu lạc bộ váy truyền thống nào đấy muốn quảng bá văn hóa thôi." Ngô Lương cũng bĩu môi.
"Quảng bá váy dài truyền thống cũng không có gì xấu, nhưng golf là môn thể thao vận động, có trang phục chuyên chế riêng, cô ta mặc váy thật sự phản cảm, nhưng nó lại hợp với tính cách của cô ta nhỉ." Bàng Húc nói.
Lúc này, Thẩm Lãng nghe cuộc nói chuyện giữa Bàng Húc và Ngô Lương, cũng đã biết được một chút về cô My Tuyết này.
Nhân viên caddie thô lỗ kia chính là một con chó do cô My Tuyết này nuôi.
Bây giờ, nhìn đám người đối diện hung hăng khí thế bước đến, Thẩm Lãng cảm thấy rất có thể họ đến đây vì mình.
Cô gái tên My Tuyết kia còn chưa đến trước mặt đã thấy hét lớn lên.
"Này! Ba người các anh đều cút hết ngay cho tôi, cả sân vận động này đã được tôi bao trọn rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT