“Nhà họ Từ kia thì tính là thứ gì chứ, mà Tô Cẩn Lương tôi phải đi giúp đỡ bọn họ? Tôi lần này tới Tam Giang, cũng không phải là vì nhà họ Từ mà tới, nhưng mà, lần này tôi là vì Tam Giang Vương mà mới tới đây.”
“Nhưng mà Tô Cẩn Lương tôi làm việc, đều thích phòng ngừa chu đáo, thông qua số tư liệu vừa nãy mà ta phát hiện ra, Viễn Trọng Chi sở dĩ có thể bước đến sự nghiệp như ngày nay, cũng không phải dựa vào chính ông ta.”
Hòa thượng ở bên cạnh liền ngẩn ra, như là đột nhiên hiểu được điều gì đo: “Ý của cô chủ là, bên cạnh Viễn Trọng Chi, có người khác tương trợ giúp đỡ?”
“Không sai, chính là anh ta.”
Nói đến đây, Tô Cẩn Lương đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh ở trên tập hồ sơ, mà ảnh chụp này người trên tập hồ sơ đúng là Trần Hùng.
“Không thể không thừa nhận Viễn Trọng Chi là một người thật sự có năng lực và thủ đoạn, nhưng mà nhiều năm về trước, ông ta cũng là Cửu Nam Vương, cho nên năng lực của ông ta cũng là có hạn.”
“Hơn nữa ông ta hiện giờ đã năm mươi mấy tuổi rồi, đã già rồi, tôi đối với ông ta thật là hoàn toàn mất đi sự hứng thú.”
Vào thời điểm nói ra câu nói này, bên trong ngữ khí của Tô Cẩn Lương bên tràn đầy sự khinh thường đối với Viễn Trọng Chi: “Chẳng qua cái tên Trần Hùng này, thật sự đã làm cho tôi có cảm giác hứng thú.”
“Trên tài liệu viết rằng anh ta đại khái từ nửa năm trước đã từ nước ngoài trở về, sau đó ở chỗ này tìm được rồi chính vợ của mình, còn mua một cái trung tâm thương mại, hơn nữa còn trợ giúp vợ của anh ta mà mau một cái công ty.”
Tô Cẩn Lương dùng tay chống cằm, làm ra bộ dáng trầm tư: “Cái tên Trần Hùng này, không chỉ có tiền, hơn nữa thuộc hạ của anh ta còn có một đám cao thủ, lúc trước Viễn Trọng Chi có làm vài chuyện, đều là có anh ta hỗ trợ, mới khiến cho Viễn Trọng Chi toàn thắng vói kế hoạch lớn, không có Trần Hùng, Viễn Trọng Chi hiện giờ cũng chỉ có thể coi là Cửu Nam Vương.”
Nói đến đây, Tô Cẩn Lương quay đầu nhìn về phía hòa thượng, vẻ mặt nghiêm túc lại càng nghiêm túc hơn: “Hòa thượng, anh đoán xem, cái tên Trần Hùng này lúc trước ở nước ngoài rốt cuộc là đã làm những gì? Anh ta lần này về Vạn Hoa, trên danh nghĩa là trở về tìm vợ, nhưng trên thực tế anh xem đi, anh ta làm được những việc này tôi như thế nào lại có cảm giác anh ta là muốn lập một công ty vững chắc.”
Hòa thượng tỏ vẻ khó hiểu, nếu thật sự là giống như Tô Cẩn Lương nói, anh ta thật sự là thuộc dạng không động não du mộc.
Nhưng mà sự trung thành của hòa thượng kia dành cho Tô Cẩn Lương tuyệt đối có thể coi như là thiên địa chứng giám.
“Cô chủ, chúng ta kế tiếp là muốn đi đâu vậy?” Hòa thượng hỏi.
“Đi tìm lãnh đạo lớn của thành phố Bình Minh, tôi đối với cái tên Trần Hùng này hứng thú còn cách xa so với tên Viễn Trọng Chi, hơn nữa tôi có thể xác định, chỉ cần bắt lấy cái tên Trần Hùng này, để đối phó với Viễn Trọng Chi liền dễ như trở bàn tay.”
Hòa thượng tiếp tục hỏi: “Bắt lấy cái tên Trần Hùng kia, cùng với việc chúng ta đi tìm lạnh đạo lớn của thành phố Bình Minh này thì có quan hệ gì chứ?”
“Ha ha, đương nhiên là muốn tặng cho Trần Hùng một phần lễ gặp mặt, đồng thời, cái tên Trần Hùng kia rốt cuộc là về tính cách hay ý tưởng chúng ta tạm thời còn không có sờ thấu. còn phải đi tìm người bảo vệ cho chúng ta nữa”
Hòa thượng nói: “Cô chủ, tôi còn không phải là người bảo vệ sao?”
“Ở Tô Hàng anh có thể bảo vệ tôi, nhưng mà nơi này là thành phố Bình Minh, tôi sợ anh không bảo vệ được cho tôi.”
Tô Cẩn Lương vốn dĩ còn tưởng hòa thượng muốn giải thích điều gì đó, nhưng mà sau lại nghĩ đến anh ta dù du mộc đầu rất khó quay qua quay lại, vì thế liền làm xong rồi.
Tô Cẩn Lương dựa đầu vào chiếc ghế đằng sau lưng, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tập tư liệu và bức ảnh kia của Trần Hùng: “Trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lớn lên còn rất đẹp mắt, nếu là đem anh ta nạp vào làm con rể nhà họ Tô chúng ta, kỳ thật vẫn là rất không tồi.”
Nghĩ đến đây, trong lúc lơ đãng Tô Cẩn Lương khóe miệng liền nhếch lên, lơ đãng tạo thành một nụ cười.
truyện kiếm hiệp hayKhoảng hai mươi phút lúc sau, chiếc xe thương vụ ở thành phố dừng lại trước mặt tòa nhà to ở trước mắt mà ngừng lại.