Mà lúc này sắc mặt Lưu Ánh Nguyệt cũng trở nên hơi khó coi, bà hít sâu một hơi, nhìn Trần Hùng nói rằng: “Trần Hùng, nếu như con thật sự muốn làm như vậy, vậy thật đúng là làm cho tâm chúng ta lạnh lẽo.”

“Mẹ...”

“Đừng nói.” Lưu Ánh Nguyệt cắt đứt lời nói của Trần Hùng, giờ phút này, trên người bà đột nhiên tỏa ra một loại khí thế nữ trung hào kiệt.

“Cái bà chủ nhà con kia thật đúng là một mụ súc sinh, con là cháu trai ruột của bà ta, lại chỉ vì vài câu mê tín, mà đuổi con ra khỏi nhà, hơn nữa nhiều năm như vậy, bà ta còn muốn đuổi tận giết tuyệt.”

“Trên thế giới này sao có thể có bà già yêu quái như thế chứ, nếu cái bà già yêu quái đó đứng trước mặt mẹ, mẹ nhất định sẽ tát cho bà ta một cái, đúng là súc sinh.”

Sau khi tức giận bất bình một lúc lâu, Lưu Ánh Nguyệt đi tới trước mặt Trần Hùng, trong mắt, hiện ra một tia đau lòng.

“Cái đứa nhỏ này, cũng không biết những năm qua đã chống đỡ như thế nào, con tận tâm tận lực đối với một nhà chúng ta như vậy, con nói làm sao có khả năng chúng ta sẽ bỏ con mà đi.”

“Trần Hùng, sau này lời nói như vậy không cần nói lại, nhà họ Trần không biết suy nghĩ, không coi con là người thân, nhưng có mẹ Lưu Ánh Nguyệt, coi con là con ruột, sau này bất kể xảy ra nguy hiểm gì, sóng to gió lớn ra sao, một nhà chúng ta, đều cùng nhau đối mặt.”

“Bởi vì chúng ta là người một nhà.”

Cha mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt học văn hóa không nhiều, mấy lời êm tai bà sẽ không nói.

Thế nhưng chính mấy câu nói như vậy, mỗi một chữ đều đánh mạnh vào lòng Trần Hùng.

Trong giây lát này, những khúc mắc trong lòng Trần Hùng toàn bộ đều được cởi bỏ, mà Lâm Ngọc Ngân càng trực tiếp nhào vào lòng Trần Hùng.

Trần Hùng chăm chú ôm Lâm Ngọc Ngân, nói: “Cảm ơn mọi người, sau này con sẽ không nói lời như thế này, tất cả mọi việc, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Lúc nửa đêm, có ban chỉ huy quân sự đi cả đêm lên núi Bồng Lai, nhưng mà, người đến cũng không phải cảnh sát, mà là một nhóm những người đàn ông ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.

Quản lý khách sạn đặc biệt tới tìm Trần Hùng, nói là bên phía ban chỉ huy quân sự cần gặp anh hỏi một chút, cần anh phối hợp qua đó một chuyến.

Trần Hùng không từ chối, trực tiếp đi theo quản lý khách sạn rời khỏi khách sạn, đi tới rừng đào.

Lúc này, những thi thể này vẫn ngổn ngang lộn xộn ở đây, hơn mười người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đưa những thi thể này khiêng đi, sau đó tập hợp ở một cái xe ở cách đó không xa.

Những người này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, mỗi một người đều tản ra hơi thở cực kỳ ác liệt, loại hơi thở này giống như quân nhân, nhưng Trần Hùng có thể xác định, bọn họ cũng không phải quân nhân.

“Thanh Cảnh Môn!”

Trong miệng Trần Hùng nhẹ nhàng nhắc tới cái tên này.

Làm điện chủ điện Đức Hoàng tại nước ngoài, Trần Hùng mới biết mỗi một quốc gia, đều thành lập một ban chỉ huy quân sự chuyên môn, người trong ngành toàn bộ đều là siêu cấp cường giả cao cấp nhất, dùng để quản lý phạm vi các thế lực đen tối trong thế giới ngầm, loại ban chỉ huy quân sự này ở quốc gia nào càng hỗn loạn thì càng sống tốt.

Mà Vạn Hoa lại là đất nước có lực lượng thế giới ngầm yên ổn nhất, nên ban chỉ huy quân sự sẽ giảm bớt sự tồn tại tới mức thấp nhất.

Thế nhưng, điều này tuyệt đối không thể nói rằng ban chỉ huy quân sự không tồn tại, trước đây Trần Hùng có nghe qua Vạn Hoa có Thanh Cảnh Môn, có điều chỉ là nghe nói, nhưng chưa từng thấy.

Vậy mà lúc này, khi thấy những người đàn ông này mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đặc chế trang phục chiến đấu, trong đầu Trần Hùng vô thức mà hiện ra cái tên Thanh Cảnh Môn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play