"Mẹ à, đối với một người luyện võ mà nói, tủy xương còn quan trọng hơn rất nhiều so với tính mạng."

"Anh, cái đồ khốn nạn."

Ngô Quế Anh tức giận đến nỗi run lên: "Cho dù Trần Hùng biến thành tàn phế thì như thế nào, nó có thể dùng tủy xương của nó để cứu Kỳ Lân, đó là vinh hạnh của nó, là trách nhiệm mà nó nhất định phải cố hết sức hoàn thành cho tôi.”

"Dùng một Trần Hùng tàn tật đổi lấy tính mạng của Kỳ Lân, đáng giá!"

Trong nháy mắt này, ngay cả Trần Tôn Long cũng cảm thấy có phần nghe không nổi nữa, nói: "Mẹ à, Trần Hùng, cũng là cháu trai ruột của mẹ mà.”

"Tôi không có đứa cháu trai nào như vậy, nó chỉ là một thằng sao chổi mà thôi."

"Kỳ Lân mới là cháu trai yêu quý của tôi, so với Kỳ Lân, nó không đáng là cái đinh gì cả."

Nói tới đây, Ngô Quế Anh lại một lần nữa chuyển ánh mắt mình nhắm vào trên người Bôn Lôi: "Bôn Lôi, lần này, nếu cậu thật sự tận tâm tận lực làm việc cho nhà họ Trần chúng tôi, cuối cùng thất bại trong tay Trần Hùng đó, tôi không còn lời nào để nói, cũng sẽ không trách phạt cậu.”

"Nhưng mà, tôi tuyệt đối không tin Trần Hùng có thể là đối thủ của cậu, tên rác rưởi kia, không thể nào mạnh mẽ được như vậy."

"Cho nên Bôn Lôi, trong chuyện này cậu làm cho tôi rất thất vọng, cậu không sống được nữa rồi."

Bà ta vừa nói ra lời này, trái lại Bôn Lôi tương đối bình tĩnh, bởi vì ông ta đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này, từ trước đến này tác phong làm việc của bà chủ vẫn như vậy.

Mà sắc mặt của Trần Tôn Long ở bên cạnh lại thay đổi, nói: "Mẹ à, trong chuyện này tội của Bôn Lôi không đáng chết, vẫn xin mẹ rộng lượng tha cho.”

"Ngậm miệng lại."

Ngô Quế Anh giận dữ nhìn Trần Tôn Long, nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, lý do Bôn Lôi làm như vậy, là do anh bày mưu, cho nên chuyện này, anh cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm.”

"Trần Tôn Long, đừng tưởng rằng anh là chủ nhân của nhà họ Trần là có thể làm bất cứ việc gì mình muốn, Ngô Quế Anh tôi còn chưa có già quá mà lẩm cẩm, bất kỳ lúc nào cũng có thể rút vị trí chủ nhân của anh đi."

Trần Tôn Long cũng nổi giận, còn muốn tranh cãi với Ngô Quế Anh cái gì nữa, nhưng Bôn Lôi ở bên cạnh đã vội vàng nói: "Bà chủ, Bôn Lôi bằng lòng chịu chết, tất cả đều không liên quan đến ông chủ, xin bà chủ đừng trách tội ông chủ nữa.”

"Bôn Lôi... Cậu...”

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Trần Tôn Long đột nhiên cảm giác được cả đời này mình sống thật uất ức.

Mười chín năm trước, ông ta đã không thể bảo vệ được người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.

Mười tám năm trước, ông ta đã không thể chọn được quyền kết hôn lần thứ hai của mình.

Mười năm trước, ông ta đã không thể bảo vệ tốt cho con trai ruột của mình.

Hiện giờ, ngay cả thủ hạ mình tín nhiệm nhất, ông ta cũng không bảo vệ được.

Trên danh nghĩa ông ta mang tiếng là chủ nhân của nhà họ Trần này, nhưng trên thực tế, chẳng qua ông chỉ là một kẻ tồi tệ, không ra gì, bất lực, nhu nhược, vô dụng, mà thôi.

"Người đâu."

Ngô Quế Anh ra lệnh một tiếng, phía sau lập tức có một cao thủ của nhà họ Trần đi tới.

"Xử trí Bôn Lôi ngay tại chỗ cho tôi."

"Vâng."

Cao thủ nhà họ Trần này chỉ bước một bước đã vọt về phía Bôn Lôi, Cùng Kỳ phía sau Bôn Lôi theo bản năng muốn bước ra ngăn cản, lại bị Bôn Lôi dùng hết sức lực toàn thân quát cho dừng lại.

Sau đó, bọn họ liền trơ mắt nhìn cao thủ nhà họ Trần này dùng tay bóp cổ Bôn Lôi.

Nhưng mà ngay lúc cao thủ của nhà họ Trần sắp dùng sức bóp chặt, một người hầu của nhà họ Trần lại vội vàng chạy về phía sân vườn bên này.

Trong tay anh ta có bưng một cái hộp sắt lớn hình vuông, trên mặt cái hộp đó còn có đặt một bức thư.

"Bà chủ, vừa rồi bên ngoài có người đưa tới cái hộp này cùng với một phong thư, nói là muốn giao cho bà chủ."

"Người đưa thư nói anh ta tên là Trần Hùng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play