Thật ra trong lòng Kiều Tùng Châu cũng nghĩ như vậy, ông ta cho rằng Trần Hùng muốn thông qua phương thức như vậy để cha con nhà họ Kiều bọn họ giết hại lẫn nhau.

Nhưng vào ngay lúc này, điện thoại của Kiều Tùng Châu đột nhiên đổ chuông, người gọi điện tới là nhân viên phụ trách tình báo của nhà họ Kiều.

Tối hôm qua Kiều Tiết Dũng đã hứa hẹn với Trần Hùng rằng trước sáng hôm nay, cậu ta có thể phong tỏa tin tức ở bên phía Kiều Tùng Châu, để Kiều Tùng Châu không có cách nào biết trước tin tức Kiều Tiết Thanh toàn quân bị diệt ở Tam Giang.

Xem ra Kiều Tiết Dũng đã làm được, rất khó mà tưởng tượng được, lúc trước cậu ta chỉ là một đứa con riêng không quyền không thế của nhà họ Kiều, là cái kiểu mà đến cả người làm của nhà họ Kiều cũng không thèm tôn trọng cậu ta.

Nhưng đứa con riêng này lại liên tục làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, loại người như vậy quá kinh khủng.

Sau khi nhận điện thoại, Kiều Tùng Châu chỉ cảm thấy toàn thân như mềm nhũn cả ra.

Điện thoại trong tay ông ta rơi bộp một tiếng xuống đất, đầu cũng đau đớn từng cơn.

Ngay sau đó huyết áp của ông ta tăng lên, đột nhiên có một ngụm máu phun ra từ trong miệng ông ta.

"Ông chủ."

Hắc Long ở bên cạnh giật nảy mình, mà vị bác sĩ Đông y già kia cũng vội vàng đi tới bên này.

Ông ta bắt mạch cho Kiều Tùng Châu, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt: "Ông Kiều, cảm xúc của ông chấn động quá lớn, không thể tiếp tục như vậy được, nếu như ông..."

Câu nói của bác sĩ Đông y còn chưa nói xong đã bị Kiều Tùng Châu ngắt lời: "Con trai cả của tôi chết rồi, là bị con thứ của tôi hại chết, hơn nữa bây giờ con trai thứ của tôi còn muốn hại chết tôi."

"Ông bảo tôi làm sao mà bĩnh tĩnh được?"

Những lời này lập tức khiến bác sĩ Đông y câm như hến, ở chung với Kiều Tùng Châu một thời gian dài như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ Đông y già cảm nhận được hóa ra Kiều Tùng Châu lại đáng sợ như vậy.

"Hắc Long, đi gọi Kiều Tiết Dũng đến cho tôi... không... không thể đi gọi nó, tôi tự mình dẫn người đi tìm nó."

Sau khi nói xong những lời này, Kiều Tùng Châu không còn để tâm đầu mình đau thế nào nữa, dẫn theo đám người Hắc Long bước nhanh rời đi.

Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà cấp bốn.

Bên ngoài ngôi nhà có một hàng rào trúc bao quanh một cái sân nhỏ, thứ được trồng trong sân cũng không phải là hoa cỏ, mà là các loại rau quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play