Giang Trung Bắc vừa xấu hổ vừa tức tối, mặc kệ Lâm Ngọc Ngân có phải là phụ nữ hay không, anh ta giơ chân định đạp về phía cô.

Nhưng có Trần Hùng đang đứng ngay trước mặt Lâm Ngọc Ngân, thử hỏi trên đời này ai có thể làm tổn thương được cô?

Nãy giờ Trần Hùng vẫn đứng bên cạnh Lâm Ngọc Ngân không nói không rằng, anh muốn xem rốt cuộc Lâm Ngọc Ngân đã thay đổi đến mức nào.

Phải thừa nhận rằng lần nào Lâm Ngọc Ngân cũng có thể mang đến cho Trần Hùng những điều bất ngờ, kể từ sau cuộc thi thiết kế thời trang thành phố, Lâm Ngọc Ngân đã không ngừng thay đổi. Đây là điều khiến Trần Hùng cảm thấy hài lòng nhất.

Có lẽ, Lâm Ngọc Ngân thay đổi không chỉ vì bản thân mình, mà quan trọng hơn là cô ngày càng quan tâm đến Trần Hùng, vậy nên cô cũng đang rất nỗ lực để đến gần Trần Hùng hơn.

Trước khi bàn chân đang giơ lên của Giang Trung Bắc kịp chạm đến gần Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng đã nhanh chóng vọt tới chặn phía trước Lâm Ngọc Ngân. Một tay anh túm lấy mắt cá chân của Giang Trung Bắc còn tay kia chặt vào bắp chân của anh ta.

Răng rắc...

Một tiếng xương gãy vang lên giòn giã, chỉ với một cú đánh, cả bắp chân của Giang Trung Bắc bị bẻ gập 90 độ.

Á...

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp công ty, ai nấy đều chết lặng.

"Anh, anh to gan thật, dám ra tay nặng như vậy với cậu Giang, anh xong đời rồi, mẹ kiếp, anh xong đời rồi."

Phàn Viết Quảng đứng kế bên sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, có nằm mơ anh ta cũng không thể ngờ Trần Hùng lại ra tay tàn nhẫn như vậy, người này là cậu chủ nhà họ Giang, ấy vậy mà đối phương đánh gãy một chân của anh ta, thực sự chán sống rồi hay sao?

"Cậu Giang."

Trần Hùng liếc mắt nhìn Giang Trung Bắc đang ngồi bệt dưới đất ôm chân kêu gào, anh khẽ lắc đầu: "Thì sao?"

Thì sao?

Phàn Viết Quảng chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, tên nhãi này là ai, là cái thá gì mà dám khinh thường nhà họ Giang như vậy.

"Anh xong đời rồi, tất cả các người xong đời rồi."

Giang Trung Bắc đau đến mức gần như tắt thở, nhìn chằm chằm vào đám người Trần Hùng, hai mắt đỏ lừ: "Cha tao là Giang Kỳ Đức, ông chủ nhà họ Giang của ba gia tộc mới ở tỉnh thành này. Tao nhất định sẽ giết chúng mày, giết hết cả lũ chúng mày."

"Chủ tịch Ngân, làm thế nào bây giờ đây?"

Lâm Minh Vũ đứng bên cạnh thực sự sợ hãi, cả người run lẩy bẩy: "Chủ tịch Ngân, bây giờ đã thực sự gây ra tai họa lớn rồi, đó là cậu cả nhà họ Giang đấy, dù sao chăng nữa cũng không nên ra tay với anh ta nặng như vậy."

Lâm Ngọc Ngân càng thất vọng về Lâm Minh Vũ hơn, thậm chí cô còn không muốn đếm xỉa đến Lâm Minh Vũ: "Quân tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất chặn, có chuyện gì to tát đâu?

"Lâm Minh Vũ, nếu như sợ gặp phải phiền toái, anh rời khỏi Ngọc Thanh ngay bây giờ cũng được. Tôi có thể cam đoan là lát nữa người nhà họ Giang đến đây sẽ không ảnh hưởng gì đến anh."

"Chuyện này..." Lâm Minh Vũ lưỡng lự.

Quả thực lúc này đây, anh ta rất sợ hãi, bởi anh ta đến tỉnh thành cũng không phải chỉ mới một hai ngày, anh ta biết rõ thực lực và thủ đoạn của ba gia tộc lớn ở tỉnh thành.

Nếu anh ta không rời đi, một lát nữa thôi khi nhà họ Giang đến sẽ khó tránh khỏi bị liên lụy, nhưng cuối cùng Lâm Minh Vũ cũng không đi khỏi vì Lâm Ngọc Ngân có ơn với nhà họ.

Lúc trước nhà máy của Lâm Danh Sơn gần như phá sản, nếu không có Lâm Ngọc Ngân, làm sao gia đình họ có được cuộc sống êm đẹp như ngày hôm nay?

Cha của Lâm Minh Vũ là Lâm Danh Sơn đã dạy anh ta ngay từ khi còn nhỏ rằng anh phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây.

"Chết thì chết vậy."

Như thể liều mình một phen, cuối cùng Lâm Minh Vũ cũng không vì sợ hãi mà bỏ đi, lựa chọn ở lại và cùng Lâm Ngọc Ngân đương đầu, và khi quyết định này được đưa ra, Lâm Ngọc Ngân không còn thấy vẻ chần chừ do dự của Lâm Minh Vũ vừa rồi nữa.

Quyết định của Lâm Minh Vũ khiến mắt Lâm Ngọc Ngân sáng lên, định kiến về anh ta trong lòng cô đột nhiên biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play