Lúc này, trong sân, một người đàn ông cởi trần đang đánh một người gỗ ở phía trước.

Người này chắc đã gần sáu mươi tuổi, nhưng thân hình trông vô cùng khỏe mạnh, cường tráng, hơn nữa, trông không rườm rà như những người huấn luyện thể hình thông thường.

Từng li từng tí trên cơ thể ông ấy, đều có thể tạo ra một sự phù hợp hoàn hảo với hình thể của ông, vì vậy toàn bộ cơ thể của ông ấy mang lại cho mọi người một loại cảm giác của vẻ đẹp tràn trề sức mạnh.

Một người có dáng người như vậy chắc hẳn phải luyện võ quanh năm, thì vóc dáng mới có thể đạt đến trình độ như vậy.

Đường quyền của ông ta có lẽ là Vịnh Xuân Quyền, là tập hợp các kỹ thuật đánh võ hoạt bát sinh động, không chỉ khiến cho người ta ấn tượng mạnh về thị giác mà sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng rất đáng kinh ngạc.

Ngô Trung Kiên sau khi bước vào, liền đứng ở cửa, chăm chú nhìn người đàn ông đằng kia, chính xác mà nói, người này đã có thể coi là một ông già.

Ngô Trung Kiên nhìn người đàn ông đánh võ khoảng 3 phút, cuối cùng, đối phương cũng dừng động tác lại.

Ông ấy lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía Ngô Trung Kiên.

Vừa rồi ông ấy quá tập trung tinh thần đánh võ, cho nên không phát hiện Ngô Trung Kiên đến, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.

“Cậu là ai?”

Gương mặt của Ngô Trung Kiên vẫn như trước, kèm theo nụ cười rất tỏa nắng.

Anh ta mở miệng, lộ ra hàm răng trắng sứ, chắp tay hướng về phía người đàn ông: “Tiền bối, vãn bối tên là Ngô Trung Kiên, đến từ Tây Thục.”

“Ngô Trung Kiên?”

Người đàn ông khẽ giật mình: “Cậu đến đây có việc gì?”

Nói xong câu này, người đàn ông dường như lại nghĩ ra điều gì, quay người lại nói: “Chàng trai trẻ, cậu đến bái sư sao?”

“Thật không ngờ, Diệp Hạo Cường tôi đây đã trốn đến Tam Giang, mà vẫn có người tìm được tôi, cậu tại sao biết tôi ẩn cư ở đây?”

Nhưng Ngô Trung Kiên lại lắc đầu: “Tiền bối hiểu lầm rồi, tôi đến đây không phải để bái sư.”

“Còn về việc tôi tại sao tìm thấy ông, thực ra không khó lắm, bởi vì tôi trước đây, tôi đã tìm được đại sư Hồng Quyền ẩn cư ở phương Bắc, côn tăng Thiếu Lâm ở ẩn ở Sơn Lâm, kiếm khách phái Võ Đang đi lưu lạc.”

“Còn ông, Diệp Hạo Cường, người thừa kế Vịnh Xuân, nghe nói võ sư Vịnh Xuân Quyền lợi hại nhất Trung Quốc hiện nay chính là ông.”

“Mấy năm trước ông vẫn mở viện quán dạy Vịnh Xuân quyền, nhưng sau đó có lẽ quá phiền chán với thế tuch, nên đã đến đây ở ẩn khoảng 3 năm.”

Diệp Hạo Cường khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui: “Cậu đã điều tra lai lịch và tung tích của tôi, không phải là quân tử, nếu cậu lần này đến đây không phải để bái ta làm thầy, vậy cậu đến đây làm gì?”

“Đánh bại tiền bối, hoặc là bị tiền bối đánh chết.”

Lúc này, hơi thở của Ngô Trung Kiên đột nhiên thay đổi.

Trước đó, anh ta cười với người ta là không có ác ý, vô cùng rạng rỡ, nếu như thay một bộ quần áo tiền vệ sạch sẽ, giống như một chàng thư sinh.

Nhưng lúc này, Ngô Trung Kiên trong lòng tràn đầy thái độ thù địch, tựa như một con dã thú sắp nổi điên.

Sự thù địch trong cơ thể anh bộc phát, dường như khiến không khí trong sân đột ngột giảm vài độ.

Diệp Hạo Cường nhíu mày thật sâu, trong vô thức, cơ bắp trên người bắt đầu căng lại.

“Cậu đến đây để thách đấu sao? Có nhất thiết phải mạo hiểm thế không?”

“Tay chân không mắt, sống chết có số.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play