“Từ hôm nay trở đi, cả nhà các người không liên quan gì đến tập đoàn Hiển Lâm chúng tôi cả!”

Đám Lâm Ngọc Ngân vẫn muốn cố gắng giải thích cho rõ ràng, nhưng Trần Hùng đã mở miệng cắt ngang bọn họ.

“Được rồi Ngọc Ngân, đừng nói nữa, chẳng lẽ bọn em không thấy được à?”

“Cho dù em có nói nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì đâu, có lẽ em sẽ lo chuyện máu mủ tình thâm, nhưng mà bọn họ không xem các em như người nhà.”

Trần Hùng nói không sai, dù là Lâm Ngọc Ngân hay Lâm Thanh Dũng vẫn xem nơi đây là nhà của mình.

Nhưng mà, cái gia đình này lại làm ra những chuyện như thế đối với nhà bọn họ, thật khiến lòng người rét lạnh!

Ngay lúc này, lòng Lâm Ngọc Ngân đã chết, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng cũng thất vọng về người nhà này vô cùng! “Thằng ăn mày này nói đúng đấy, cái gia đình vô dụng của mấy người không xứng làm người nhà họ Lâm chúng tôi.” Lâm Tú Minh thật sự vui vẻ, lên kế hoạch lâu như vậy, rốt cuộc cô ta có thể đá cả nhà Lâm Ngọc Ngân ra khỏi tập đoàn Hiển Lâm. Sau đó thì dự án hợp tác với tập đoàn Hồng Vân sẽ do cô ta phụ trách.

Thậm chí sau này toàn bộ nhà họ Lâm đều sẽ trở thành đồ trong tay cô ta.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lâm Tú Minh cực kỳ hả hê.

“Mấy người sẽ phải hối hận.” Đột nhiên Trần Hùng nói một câu.

“Hối hận, thằng ăn xin điên khùng này mày nói gì thế?” Vẻ mặt Lâm Tú Minh khiêu khích: “Cả cái nhà vô dụng tụi mày toàn là sống dựa vào tiền lương công ty chúng tao phát.”

“Hôm nay chúng tao đuổi cả nhà bọn mày ra khỏi công ty, chúng mày cứ đợi ra ngủ ngoài đường đi.”

“Trần Hùng, lúc trước chỉ có mình cậu là tên ăn mày, còn bây giờ thì cả nhà Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ trở thành đám ăn xin giống cậu rồi, tôi cười chết mất.”

Đám cấp cao của tập đoàn Hiển Lâm cũng cười ha hả theo, cười cảnh người ngã ngựa đổ này.

“Lập tức cút ngay cho tao, nhà họ Lâm không chào đón chúng mày.”

Lâm Tú Minh kiêu ngạo ra lệnh đuổi khách, sau đó quay người nói với Lâm Danh Sơn: “Ông nội, việc hợp tác với tập đoàn Hồng Vân ấy, sau này do con phụ trách đúng không ạ?”

“Ừ, lúc ấy do cháu phụ trách.”

“Cám ơn ông nội.”

Lâm Tú Minh hưng phấn vô cùng, cuối cùng giấc mơ đã trở thành sự thật rồi.

Nhưng ngay lúc này, Trần Hùng lại cười lạnh một tiếng: “Công việc, công việc gì cơ? Lâm Tú Minh, có phải cô bị hoang tưởng hay không?”

“Anh có ý gì?”

Trần Hùng đáp: “Bây giờ Ngọc Ngân bị mấy người đuổi ra khỏi công ty, vậy thì cái dự án mấy người hợp tác với tập đoàn Hồng Vân cũng sẽ kết thúc ngay lập tức.”

“Không chỉ có thế, tất cả các dự án trước đây các người hợp tác với tập đoàn Hồng Vân, kể cả tư cách cư trú trong Đại Hưng Thịnh của nhà họ Lâm mấy người đều sẽ không còn nữa.”

“Mà mấy dự án đó sẽ trở thành dự án hợp tác của tập đoàn Hồng Vân và Ngọc Ngân nhà chúng tôi! “

“À đúng rồi, vừa rồi mấy người ăn mừng vội vàng quá, tôi đã quên nói với mấy người, trong hai ngày này, Ngọc Ngân nhà tôi chuẩn bị thành lập một công ty thời trang!”

Cả đám đều vô cùng khiếp sợ, ngay cả Lâm Ngọc Ngân cũng trợn tròn mắt.

Cô nói mình muốn thành lập công ty khi nào chứ? Trần Hùng anh nói bậy bạ gì đấy?

“Thành lập công ty mới? Chỉ bằng cả nhà nghèo kiết xác mấy người à?”

Lâm Tú Minh là người thứ nhất nở nụ cười, cười cực kỳ khoa trương: “Hơn nữa, không phải Lâm Ngọc Ngân hợp tác với tập đoàn Hồng Vân, mà là nhà họ Lâm chúng tôi.

“Trần Hùng, đầu óc của cậu bị lừa đá à?”

“Không tin sao?”

Trần Hùng cười lạnh một tiếng, nhưng vào lúc này, cửa văn phòng bị người ta đẩy ra.

Người phụ trách bộ phận kinh doanh của tập đoàn Hiển Lâm đầu đầy mồ hôi chạy vào.

“Hỏng rồi chủ tịch ơi, bên tập đoàn Hồng Vân đột nhiên cho người tới đây, bảo là muốn kết thúc tất cả dự án hợp tác kinh doanh với tập đoàn Hiển Lâm chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play