Nghiêm Vu Tu đặt Trương Dã Lâm xuống, dáng vẻ của Trương Dã Lâm lúc này trông vô cùng đáng sợ, cái đầu chỉ còn lại một nửa, mà một nửa còn lại, dù Nghiêm Vu Tu cố gắng muốn đặt nó lại với nhau, nhưng điều đó là không thể nào.

Một đám người vây quanh thi thể của Trương Dã Lâm trong im lặng.

“Tổng giám đốc Nghiêm, còn chạy nữa không?”

Cuối cùng một người đứng ở bên cạnh anh ta cũng lên tiếng hỏi, bởi vì kẻ thù đang đuổi theo phía sau đã ở rất gần bọn họ.

“Không chạy nữa.”

Nghiêm Vu Tu lắc đầu một cái: “Cứ như vậy đi, đánh đến bước này là đã đủ rồi.”

“Trương Dã Lâm không muốn liên lụy đến chúng ta, cho nên cậu ấy đã chọn cách tự sát, cậu ấy coi chúng ta như anh em, vậy thì Nghiêm Vu Tu tôi làm sao có thể mặc kệ vứt bỏ anh em của mình như vậy được?”

Nghiêm Vu Tu nói hết câu, sau đó lấy ra một bao thuốc đã bị mưa làm ướt một nửa, đốt lên một điếu thuốc coi như tương đối khô.

Anh ta hút một hơi, rồi đưa cho một người anh em khác đang đứng bên cạnh, người anh em này cũng hút một hơi, rồi lại đưa cho người anh em tiếp theo…

Cuối cùng, sau khi người anh em thứ mười một hút xong một hơi, anh ta đưa nửa điếu thuốc còn lại vào tay Nghiêm Vu Tu.

Nghiêm Vu Tu lại đặt nửa điếu thuốc còn lại này xuống bên cạnh Trương Dã Lâm: “Người anh em, đường xuống hoàng tuyền xa xôi, anh đừng đi nhanh quá, chờ đám anh em đến đi cùng anh.”

Nói xong, Nghiêm Vu Tu cầm dao găm trong tay, đứng dậy.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời gần như bị mây đen bao phủ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Đại ca, Hàn, Triệu, Bạch... Tất cả anh em trong Thiên Vương Điện, Nghiêm Vu Tu tôi đi trước một bước, kiếp sau lại làm anh em.”

Dứt lời, Nghiêm Vu Tu nhìn lướt qua mười một tên thủ hạ còn lại một cái, nói: “Các cậu có sợ chết không?”

Tất cả mọi người đều cười, bọn họ đã đi đến bước này rồi, có ai còn sợ chết nữa?

Đối với bọn họ, có thể chết cùng một chỗ với các anh em của mình như vậy đã đủ rồi.

Nghiêm Vu Tu cũng mỉm cười, sau đó quay người lại, nhìn số lượng kẻ địch đông như kiến đang đi về phía bên này.

Tất cả ánh sáng của đèn pin đều chiếu về phía bên này, trong lúc nhất thời giống như đang thắp sáng khung cảnh tối đen xung quanh đám người Nghiêm Vu Tu sáng lên giống như ban ngày.

Mà cũng lúc này, cộng thêm Nghiêm Vu Tu nữa thì tổng cộng có mười hai người đứng đó giống như mười hai vị ma thần, không hề sợ hãi chút nào.

Ở phía bên kia, một đám đông dày đặc đang kéo đến đây, rất nhiều đội khác nhau tập hợp lại với nhau.

Trong số những người này, có những tinh nhuệ và cao thủ của nhà họ Kim, cũng có lính đánh thuê mà bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời đến từ khắp nơi trên thế giới, đồng thời còn có những cường giả của Bóng Đêm xen lẫn trong đó.

Tổng cộng có hơn ba trăm người, mà trên người của bất kì người nào trong số bọn họ đều toát ra một luồng sát khí.

Khi những người đó nhìn thấy đám người Nghiêm Vu Tu ở đây, trên khuôn mặt mệt mỏi của họ hiện lên một tia phấn khích.

Bọn họ đã chiến đấu suốt một ngày một đêm ở vườn hoa gừng này, từng giờ từng phút chìm trong nơm nớp lo sợ, bởi vì nhóm ma quỷ của Nghiêm Vu Tu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, sau đó giết sạch bọn họ.

Thật sự quá khó khăn, đuổi theo đám người này suốt một ngày một đêm, khiến cho bọn họ có cảm giác như đã trải qua thời gian dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Nhưng như bây giờ cũng tốt, cuối thì cùng bọn họ cũng đã đuổi kịp Nghiêm Vu Tu, mà đám người vô cùng tinh nhuệ dưới trướng anh ta, hiện tại chỉ còn lại có mười mấy người.

Những người này nhanh chóng bao vây Nghiêm Vu Tu và mười người khác, sợ rằng anh ta sẽ bỏ trốn lần nữa.

Sau khi bao vây xong, hai bên cứ giằng co nhau như thế, xung quanh cũng không có tên thủ lĩnh nào đứng ra nói một câu.

Nghiêm Vu Tu mỉm cười, anh ta lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, Nghiêm Vu Tu liếc nhìn qua những người đang vây quanh mình một cái, nói: “Kim Ngân, đến lúc này rồi không cần phải trốn tránh nữa, đi ra đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play