Nói đến đây, Dương Tinh Thần không kìm lại được nở nụ cười, mấy người Lý Chiến và Lý Diệu Hương ở bên cạnh cũng liên tục cười lạnh.

“Dám so tài cao thấp với Tinh Tú của chúng tao sao? Con mẹ nó mày là cái thá gì chứ?”

“Không có Tinh Tú của chúng tao ủng hộ thì sự chú ý của buổi biểu diễn âm nhạc này sẽ đẩy toàn bộ Đại Hưng Thịnh vào đường cùng.”

Dương Tinh Thần tràn đầy tự tin mà nói.

Trên thực tế thì ông ta cũng có vốn trong này, ít nhất đối với ngành giải trí ở Vạn Hoa mà nói thì Tinh Tú tuyệt đối có thể xếp vào trong top ba.

“Thế mà bọn họ lại để con khốn Phùng Tuyết kia làm người mở màn, hiệu quả của cái sân khấu này…”

Khi nhìn thấy Phùng Tuyết mặc trang phục kỳ diệu Ngọc Thanh đứng ở trên sân khấu thay đổi bốn mùa kia hào quang rực rỡ qua màn hình thì trong lòng của Lý Diệu Hương đột nhiên xuất hiện một loại ghen ghét nồng đậm.

Trong đầu của cô ta đang nghĩ, nếu như lúc này người đang đứng ở trên sân khấu là mình thì liệu có thể phơi bày ra hiệu quả sân khấu hoàn mỹ như bây giờ giống như Phùng Tuyết hay không.

Nhưng dựa theo những màn biểu diễn càng ngày càng đặc sắc này của Phùng Tuyết thì Lý Diệu Hương đã không còn dám tiếp tục suy nghĩ nữa. Bởi vì sâu trong tâm trí của cô ta đã phát hiện ra, cho dù bản thân mình có được trang hoàng thì cũng không sánh được với Phùng Tuyết.

Thậm chí cô ta có một loại cảm giác địa vị nữ thần của ngành giải trí đang bị uy hiếp một cách nghiêm trọng, mặc dù Phùng Tuyết và cô ta không phải cùng thuộc một công ty quản lý.

“Cái con khốn đó.”

Lý Diệu Hương siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn về phía Phùng Tuyết trên màn hình trong mắt gần như sắp phun ra lửa.

Sự đố kị của phụ nữ thường còn đáng sợ hơn cả đàn ông chém giết nhau.

Nếu như bây giờ trong tay của cô ta có một thanh đao, nếu như bây giờ Phùng Tuyết đang đứng ở trước mặt của cô ta thì e là Lý Diệu Hương sẽ không chút do dự mà chém Phùng Tuyết mấy chục đao.

“Thật không ngờ thế mở màn này lại tuyệt vời như vậy.”

Mặc dù là đối thủ một mất một còn nhưng nhìn từ góc độ khách quan thì quả thật đám người Dương Tinh Thần và Lý Chiến đã bị cái mở màn này của Phùng Tuyết khiến cho chấn động.

“Chẳng qua là Đại Hưng Thịnh cũng chỉ có thể làm được như thế này thôi.”

Trong mắt của Dương Tinh Thần lộ ra ánh sáng hung ác: “A. Lần này Đại Hưng Thịnh mời được người có độ nổi tiếng cao nhất cũng chỉ là nghệ sĩ nhỏ hạng ba Phùng Tuyết này mà thôi. Còn bài hát này chắc là tác phẩm duy nhất mà nghệ sĩ nhỏ này có thể mang ra.”

“Ha ha ha. Buổi biểu diễn âm nhạc này được sắp xếp tổng cộng đến hơn ba tiếng, vừa mới mở màn mà họ đã ném con át chủ bài dưới tay ra, để xem mấy tiếng tiếp theo làm sao họ có thể biểu diễn được.”

Nói xong, Dương Tinh Thần uống hết ly cà phê trong tay, sau đó nhìn về phía một nhân viên PR của Tinh Tú ở sau lưng hỏi: “Thủy quân tôi dặn cậu đi mua đã vào vị trí chưa? Sao bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy tung tích của bọn họ trên bình luận vậy?”

Tên nhân viên PR này vội vàng trả lời: “Xin tổng giám đốc Dương yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp hết tất cả rồi. Chỉ là bây giờ buổi biểu diễn âm nhạc kia của họ vừa mới mở màn, với lại hiệu quả của sân khấu này quả thật rất tốt dẫn đến dân mạng trên internet thảo luận rất nhiều.”

“Bây giờ độ hot đang cao, thủy quân mà ra tay thì rất dễ bị các bình luận khác che lấp lại, cho nên trước tiên cần phải đợi độ hot hạ xuống một chút đã.”

“Ừm.”

Dương Tinh Thần gọi người rót cho ông ta thêm một ly cà phê nữa, sau đó dặn dò trợ lý của mình đi lấy một chai rượu vang đỏ quý giá mang về từ một cửa hàng rượu nổi tiếng bên Pháp qua đây.

Lát nữa, khi nhìn thấy Đại Hưng Thịnh gây ra chuyện cười lớn thì mấy người bọn họ cần phải uống một ly thật ngon.

Lúc này, Phùng Tuyết đã hoàn thành một ca khúc, đi xuống sân khấu, độ hot lúc nãy cũng đã từ từ hạ xuống hàng dưới.

Chỉ có điều mặc dù chủ đề hot này giảm rồi, nhưng một chủ đề hot khác lại được đưa lên trong chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play