Lâm Ngọc Ngân có tham vọng muốn đưa Ngọc Thanh trở thành thương hiệu nổi tiếng thế giới, nhưng cô hi vọng cô đạt được mục tiêu này là dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình mà không phải là luôn dựa vào Trần Hùng.

Trần Hùng rất tôn trọng cách nghĩ của Lâm Ngọc Ngân, nếu như vợ mình đã có ước mơ này thì anh sẽ để cô đi theo đuổi ước mơ.

Dù sao phía sau Ngọc Thanh có Trần Hùng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Mà những kỳ vọng của Trần Hùng với Ngọc Thanh không chỉ giới hạn trong lĩnh vực thời gian, anh có tham vọng to lớn hơn.

Anh đã từng nghĩ sau khi Thiên Vương điện chính thức quay về Vạn Hoa, anh có nghĩ muốn cho một số sản nghiệp của Thiên Vương điện nhập vào Ngọc Thanh. Ngọc Thanh mà anh muốn tạo ra không chỉ là thương hiệu nổi tiếng thế giới về lĩnh vực thời trang. Mà là đế chế thương nghiệp siêu cấp hàng đầu thế giới. Ngành nghề của nó không chỉ là thời trang, mà là các loại nghành nghề khác.

Tất nhiên đây chỉ là cách nghĩ của Trần Hùng, về phần sau này rốt cuộc có trở thành hiện thực không, còn phải xem sự phát triển sau này của Ngọc Thanh.

Ngoại trừ phía bên tỉnh thành, Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ rút ra thời gian đến đến sân vận động, lúc nào cũng quan tâm đến động thái của buổi hòa nhạc.

Hai ngày sau đó, bên ngoài sân vận động vẫn có rất nhiều người, hơn nữa còn có hàng trăm vệ sĩ bao vây quanh sân vận động, tuyệt đối không cho bất kỳ người nào không có phận sự tiến vào sân vận động.

Cho dù là Tinh Tú hay là Đại Hưng Thịnh, đều không hề công bố chuyện hai bên gây sự ra ngoài, cho nên trong mắt người ngoài, buổi hòa nhạc này vẫn luôn tiến hành thuận lợi.

Lý do tại sao Tinh Tú không tuyên bố chuyện này ra ngoài, không phải bởi vì bọn họ sợ Đại Hưng Thịnh mà là cố ý muốn vào tối mở ra buổi hòa nhạc, xem trò cười của Đại Hưng Thịnh.

Sáu giờ chiều, sau khi Lâm Ngọc Ngân rời khỏi công ty, lập tức lái xe đến sân vận động.

Lúc này trong sân vận động đã sạch sẽ hơn hôm qua nhiều.

Chủ yếu là bởi vì không có nhóm người Tinh Tú đưa các loại trợ lý vệ sĩ đến đây ra vẻ, cho dù là nhân viên công tác, hay là vũ đoàn ở đây đều tản đi gần hai phần ba.

Tổng cộng có ba sân khấu, vẫn có người đang tập duyệt, toàn bộ đều là nghệ sĩ phía bên Minh Hạ tìm đến.

Những nghệ sĩ này ngoài trừ Phùng Tuyết, Lâm Ngọc Ngân không biết ai cả, nhưng bọn họ vẫn rất nghiêm túc tập duyệt.

Nói thật hiệu quả tập duyệt của bọn họ, cho dù không có phô trương quá lớn, nhưng cũng tốt hơn so với ngôi sao tuyến một của Tinh Tú nhiều.

Mà ngày mai vốn dĩ Phùng Tuyết chỉ được xếp cho hát hai bài, nhưng bên phía Trần Hùng lại biểu ý cho Phùng Tuyết thêm một bài nữa.

Cả ngày hôm nay, Phùng Tuyết đều cố gắng tập duyệt, mỗi một bài hát đều tập duyệt mấy lần, đây không phải bởi vì cô ấy biểu hiện không tốt, mà là Phùng Tuyết muốn biểu diễn của mình được tốt nhất.

Lâm Ngọc Ngân đứng dưới khán đài, nhìn Phùng Tuyết đang nghiêm túc tập duyệt trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Cô nhìn Phùng Tuyết lúc này, giống như nhìn thấy mình lúc trước vậy.

Cho dù vận mệnh thực tế của bọn họ có phần bất công, nhưng bọn họ đều không bị vận mệnh đánh bại, vẫn cố gằng làm việc của mình cho tốt, bọn họ đều tin, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể nhận được đền đáp xứng đáng.

Giống như cỏ dại được vùi trong đất vậy, cho dù được bao phủ bởi lớp bê tông, nhưng nó cũng có thể dựa vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình mà vươn lên, hưởng thụ mưa xuân và ánh nắng.

“Tuyết, sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ hướng đến quốc tế, trở thành ngôi sao lớn nóng bỏng tay trên thế giới.”

Lâm Ngọc Ngân nhìn Phùng Tuyết trên sân khấu, gửi lời chúc chân thành, đồng thời cũng là điều ước của chính cô.

“Ngọc Ngân.”

Lúc này, Phùng Tuyết đã ở trên sân khấu tập duyệt xong một bài hát, cô ấy lập tức chạy đến chỗ Lâm Ngọc Ngân chào hỏi.

“Tuyết, cô hát rất hay.” Lâm Ngọc Ngân cười giơ ngón cái với Phùng Tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play