Lúc đó Trần Hùng rất tức giận, quả nhiên bị anh đoán đúng rồi, Nghiêm Vu Tu cố ý gọi Đường Gia Huy đến Thái Lan, không có chuyện gì tốt mà.

Hai tên nhóc này hợp nhau, cho dù ở đâu, đều sẽ hại con gái nhà người ta.

“Nếu như tôi đoán không sai, cậu và Đường Gia Huy đã nói xong với nhau rồi, sáu tướng Bóng Đêm, hai người luân phiên đối phó, lần này cậu xử hắc tướng, lần sau cậu ta xử ảnh tướng đúng không?”

Nghiêm Vu Tu ở bên kia video cười ha ha một tiếng, có chút ngại ngùng trả lời: “Đại ca, anh xem em và Gia Huy một người là Thiên Vương, một người là đại tướng, phải đối phó với sáu tướng Bóng Đêm cũng không cần cùng nhau đúng không? Hơn nữa, Thiết Diện còn đang rảnh rối nữa đấy.”

“Cút.”

Trần Hùng gầm lên một tiếng: “Nghiêm Vu Tu, tôi vẫn nói câu đó, chuyện này mà cậu làm hỏng, thì xem tôi đánh gãy chân thứ ba của cậu đi.”

“Yên tâm đi đại ca, tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Nghiêm Vu Tu vỗ ngực bảo đảm: “Đúng rồi đại ca, anh tìm Gia Huy có việc gì?”

“Mục đích tôi tìm cậu ta đã gửi trong tin nhắc tôi gửi cho cậu ta rồi. Tôi bắt đầu tính giờ từ bây giờ, trong vòng nửa tiếng nếu như cậu ta không trả lời tin nhắn của tôi, thì tự chịu hậu quả.”

Nói xong câu này, Trần Hùng bốp một cái cúp điện thoại.

Đứng bên hoa viên ngoài trời, Trần Hùng nhìn phong cảnh đêm của thành phố Bình Minh, sau đó hiếm khi châm một điếu thuốc.

Cũng không biết tại sao, trong lòng anh luôn có một dự cảm không tốt, giống như cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.

Mà dự cảm của Trần Hùng trước nay vẫn luôn rất chuẩn, điều này khiến trong lòng anh xuất hiện sự bất an không thể giải thích được.

Tất nhiên, loại bất an này của Trần Hùng không phải là về buổi hòa nhạc của Đại Hưng Thịnh, loại chuyện nhỏ này, không đáng để Trần Hùng đặt trong lòng.

Điều anh bất an có liên quan đến Nghiêm Vu Tu, mặc dù đến nay phía bên Nghiêm Vu Tu đều tiến hành thuận lợi, nhưng Trần Hùng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng đến cùng là chỗ nào không đúng, nhất thời Trần Hùng cũng không nói ra được.

“Lẽ nào do mình quá mẫn cảm rồi sao?”

“Hoặc là bởi vì Dạ Tu La đó đã tạo thành ám ảnh quá lớn cho Thiên Vương điện, cho nên mình mới lo lắng sao?”

Trần Hùng tự nói với mình, rất nhanh đã hút hết nửa điếu thuốc: “Có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, so với hai năm trước, Dạ Tu La quả thật trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng Thiên Vương điện cũng đã không còn là Thiên Vương điện của hai năm trước nữa rồi.”

Nói đến đây, Trần Hùng dập điếu thuốc trên tay, hít sâu một hơi.

Lúc này, có một cánh tay ôm lấy anh từ phía sau, Trần Hùng thuận thế ôm lấy hai bàn tay này: “Không phải đã ngủ rồi sao?”

“Không ngủ được.”

Lâm Ngọc Ngân ôm Trần Hùng từ phía sau, sau đó dựa đầu vào sau lưng Trần Hùng: “Chồng ơi, anh cũng không ngủ được sao?”

“Bình thường anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi có tâm sự anh mới hút, anh cũng lo lắng về buổi hòa nhạc lần này của Đại Hưng Thịnh đúng không?”

“Hay là chúng ta tìm Tinh Tú nói chuyện lần nữa đi. Chuyện này bởi vì em và Tuyết mà ra, vừa rồi Tuyết gọi điện cho em, em ấy cũng muốn cùng em đi xin lỗi Lý Diệu Hương.”

Trần Hùng quay người lại, rất nghiêm túc nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: “Vợ à, anh nói lại lần cuối, Tinh Tú, không xứng để em đi xin lỗi.”

“Bên phía Phùng Tuyết, cô ấy chỉ cần yên tâm tập duyệt là được, đến khi buổi hòa nhạc bắt đầu, anh có thể xử lý được. Hơn nữa, còn cho em một bất ngờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play