Nói xong câu đó, Trần Hùng tự rót cho mình một chén trà.

''Được rồi.'' Viễn Trọng Chi kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, ông ấy chỉ cần giúp Ngụy Tuấn truyền đạt lại câu nói này cho Trần Hùng là được rồi.

''Dì Phương Anh của cậu phẫu thuật rất thành công, qua vài ngày nữa là có thể trở về rồi. Đến lúc đó muốn mời một nhà cậu đến ăn bữa cơm, điều này cậu không từ chối chứ?''

''Không.''

Trần Hùng nói: ''Đúng lúc tập đoàn Ngọc Thanh của vợ tôi muốn đến tỉnh thành phát triển, còn phải nhờ ông Viễn giúp đỡ nhiều.''

''Ha ha ha.''

Viễn Trọng Chi cười lớn: ''Cả tỉnh thành hiện giờ đều có thể cho cậu dùng, cậu trở về hỏi Ngọc Ngân nhà cậu, xem con bé muốn hợp tác với công ty nào ở tỉnh thành, hoặc là muốn lấy tòa cao ốc nào để làm trụ sở chi nhánh công ty. Làm một danh sách ra, đến lúc đó tôi sẽ bảo mấy công ty đó hoặc là người phụ trách của gia tộc đó mang hợp đồng đến Ngọc Thanh tìm con bé.''

Trần Hùng cũng không khách sáo, trực tiếp từ trong cặp lấy ra một tờ danh sách đặt xuống trước mặt Viễn Trọng Chi: ''Hầu như đều ở trong đây hết, làm phiền ông Viễn rồi.''

Vẻ mặt Viễn Trọng Chi kinh ngạc: ''Lý do cậu đến tỉnh thành lần này, chủ yếu là vì giúp vợ cậu làm việc, còn về việc giúp tôi đối phó với Bắc Giang Vương chỉ là thuận tiện thôi sao?''

''Đúng vậy.''

Trần Hùng cười trả lời: “Nếu không vợ tôi cũng không cho tôi đến đây. Đừng nhiều lời nữa, có vấn đề gì không?''

''Không có.''

Lúc này Viễn Trọng Chi liền lấy di động ra, dựa theo từng công ty mà Ngọc Ngân muốn hợp tác ở trên bảng danh sách mà gọi điện đi, đồng thời ông ấy còn đặc biệt liên lạc với cơ quan nhà nước tại tỉnh thành, giúp Ngọc Ngân làm các thủ tục để lập được trụ sở chi nhánh ở tỉnh thành.

Như vậy là chỉ bằng một câu nói của Trần Hùng, tất cả con đường cần đi của Ngọc Thanh ở bên tỉnh thành đã được đả thông, sắp tới chính là thông qua tỉnh thành mà vươn ra cả nước.

Chạng vạng cùng ngày, nhân viên của tập đoàn Ngọc Thanh cũng sắp tan ca rồi. Thế nhưng ngay tại lúc này, bọn họ lại liên tiếp nhận được điện thoại từ các tập đoàn thời trang và gia tộc ở tỉnh thành, một đám tranh giành muốn hợp tác với Ngọc Thanh.

Cùng lúc đó, nhân vật lớn bên cơ quan nhà nước của tỉnh thành cũng tự mình gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân, nói rằng đã làm xong tất cả thủ tục cho Ngọc Thanh, lúc nào cũng có thể làm chi nhánh ở bên đó.

Trên dước Ngọc Thanh đều sững sờ, bọn họ hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Vì sao lần trước bọn họ tại tỉnh thành năm lần bảy lượt muốn tìm kiếm đối tác, các công ty nhiều lần từ chối bọn họ nay lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như thế?

Thậm chí cả nhân vật lớn của nhà nước, cũng coi trọng Ngọc Thanh.

Lâm Ngọc Ngân lập tức tổ chức một cuộc họp với ban quản lý của công ty để thảo luận về vấn đề này.

Ngay cả mấy người Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ còn hoài nghi có phải có âm mưu gì đó hay không, dù sao thì việc này cũng quá lạ lùng.

Cho đến khi Trần Hùng gọi điện thoại đến, Lâm Ngọc Ngân cuối cùng mới hiểu được, tất cả việc này đều là sự thật, bởi vì có Trần Hùng ở đằng sau giúp đỡ Ngọc Thanh.

Vì thế, trước tiên Lâm Ngọc Ngân cùng với mấy người Lâm Thanh An bàn bạc về kế hoạch phát triển ở tỉnh thành, sau đó lại phái nhân viên bộ phận nghiệp vụ đi đến tỉnh thành để ký kết hợp đồng.

Mà trên thực tế, nhân viên của bộ phận nghiệp vụ còn chưa kịp rời khỏi công ty, bên tỉnh thành đã phái người đến rồi.

Mười mấy chuyên viên của các công ty đối tác chỉ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã lần lượt đến được Ngọc Thanh, làm cho cả Ngọc Thanh đều bận đến tối mày tối mặt.

Mãi đến hơn mười giờ tối, Lâm Ngọc Ngân mới lết thân thể mệt mỏi của mình về đến nhà.

Mặc dù rất mệt, thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng và kiên định.

Không phải chỉ vì hiện giờ Ngọc Thanh có thể gặm được miếng xương cứng như tỉnh thành, mà quan trọng hơn là cô nhận được tin Trần Hùng từ tỉnh thành an toàn trở về.

Trần Hùng đã trở lại từ sớm, hiện giờ mấy người Lâm Thanh Thảo và Lưu Ánh Nguyệt đều đã đến Giang Thành nghỉ hè, mà Lưu Ánh Nguyệt lại không có thói quen thuê người giúp việc, cho nên lúc này cả một biệt thự rộng lớn cũng chỉ có một mình Trần Hùng.

Anh sớm đã làm sẵn một bàn bữa tối phong phú để chờ Lâm Ngọc Ngân trở về.

Lúc này cũng đã gần nửa đêm, hôm qua còn mưa to gió lớn, hôm nay đã có sao đầy trời.

Lâm Ngọc Ngân lái xe để vào gara của biệt thự, sau đó đi đến cửa lớn biệt thự, liền nhìn thấy Trần Hùng đang đeo tạp dề, gương mặt tươi cười đứng đó đợi cô.

Hình ảnh này, thường là người phụ nữ làm xong đồ ăn, chờ đợi người chồng làm việc mệt mỏi cả ngày trở về mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play