Phong thư này, là một phong chiến thư, chiến thư đến từ kiếm sĩ Bắc Giang.

Bảy năm trước, hai đầu nam bắc đánh nhau kịch liệt, khiến cả hai bên đều thương vong vô cùng nặng nề, thậm chỉ cuối cùng còn kinh động đến cả chính phủ.

Vào giây phút quan trọng, Ngụy Tuấn đã gửi một tờ chiến thư, ước chiến với kiếm sĩ Bắc Giang, cuối cùng dựa vào lợi thế hơn một chiêu đánh bại được kiểm si Bắc Giang, khiến sĩ khí bên phía Bắc Giang vương hao tổn rất nhiều, cuối cùng phải hậm hực quay về, kết thúc trận chiến khi ấy.

Phong chiến thư khi đó của Ngụy Tuấn, chữ viết trên đó vô cùng khí phách, còn chữ viết trên phong chiến thư của kiếm si Bắc Giang hôm này thì lộ ra sát cơ rõ ràng. Sắc mặt Ngụy Tuấn không chút thay đổi, mấy ngày hôm nay ông ta không ngừng lau thanh đao Rồng của mình, chẳng phải cũng vì đang chờ đợi thời khắc này sao.

“Kiếm sĩ Bắc Giang, quả nhiên vẫn không trốn thoát được chữ “Si”, bảy năm trước ông ta thua một chiêu, trong bảy năm nay, sợ rằng ông ta đã bị một chiêu ấy giày vò sắp điên rồi.”

Viễn Trọng Chi vừa nói vừa bảo người ta rót thêm cho mình một chén trà nữa: “Chiến không?”

Ngụy Tuấn vẫn nhìn chằm vào tờ giấy trong tay như cũ: “Sát cơ hiện rõ, đã bộc lộ ra tài năng, so với bảy năm trước, thực lực của kiếm si Bắc Giang đúng là đã tiến thêm một bước dài.” Nói đến đó, trên mặt Ngụy Tuấn lập tức nở một nụ cười đã lâu chưa thấy, trong tay ông ta vẫn tiếp tục lau thanh đao Rồng kia, miệng khẽ thở dài một tiếng.

“Đạo cuồng Nam Giang, kiểm si Bắc Giang, trận chiến này không thể trách né được.”

“Có nắm chắc không?” Viễn Trọng Chi hỏi tiếp.

“Kiếm sĩ khổ luyện bảy năm, thực lực tăng mạnh, Ngụy Tuấn tôi bảy năm nay cũng vậy, chưa hề buông lỏng.

Viễn Trọng Chi yên lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên cất lời: “Quyết định rồi?”

“Ừ, chiến thư đã nhận, tôi còn lựa chọn nào nữa sao? Bảy năm trước là tôi chủ động ước chiến, kiếm si đã đến, bảy năm sau tôi có lý do gì để từ chối?”

“Người tập võ, nếu như sợ một lần, cả đời sẽ kh lưng, không bao giờ thoát ra được ma chướng ấy, cả đời coi như phế.”

Viễn Trọng Chi khẽ gật đầu, không định nói tiếp vấn đề này nữa: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ không nhiều lời nữa, chuẩn bị cho thật tốt nhé, ba ngày sau, tôi chờ đợi được nhìn thấy phong thái của ông trên đảo Thái Cực “Đã rất lâu rồi không được xem ông múa đao, đúng là có chút chờ mong.”

“Chắc chắn sẽ không để ông thất vọng”

Ngụy Tuấn gật đầu một cái, trên mặt tràn ngập sự tự Cao thủ quyết đấu với nhau, nếu như không có lòng tin. tin, nếu như chưa đánh đã sợ hãi, vậy thì kết cục đã định trước trận chiến ấy sẽ thua cuộc.”

“Nào, chúng ta uống tiếp.” Viễn Trọng Chi nâng chén rượu lên, trong mắt lại hiện lên một nụ cười mang ý nghĩa sâu xa.

Chập tối ba ngày sau, một chiếc du thuyền xuất phát từ bến tàu của tỉnh thành, xuôi theo dòng Trường Giang đến đảo Thái Cực.

Ánh tà dương nơi cuối chân trời đỏ rực rỡ.

Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn kề vai sát cánh đứng trên boong tàu, sau lưng họ chính là mười tên đàn em tinh nhuệ của nhà họ Viễn.

Lần này, Ngụy Tuấn đi độc chiến với kiếm sĩ Bắc Giang, không phải đi quần chiến với Bắc Giang vương, cho nên Viễn Trọng Chi cũng không huy động quá nhiều nhân lực.

Đảo Thái Cực này nằm giữa hai đầu nam bắc sông Trường Giang, không thuộc về Nam Giang cũng không thuộc về Bắc Giang, cho nên cuộc chiến diễn ra ở nơi này tuyệt đối công bằng, không bên nào chiếm lợi thế cả.

Hơn nữa, tuy rằng hôm nay bất cứ lúc nào cuộc chiến giữa hai đầu nam bắc sông Trường Giang đều có thể xảy ra, nhưng đã giao hẹn trước là đơn đấu rồi, cho nên dù là Viễn Trọng Chi, hay là Lương Mạnh Ngôn, không bên nào được mai phục đối phương.

Đây là quy củ, Viễn Trọng Chi và Lương Mạnh Ngôn đều là nhân vật đứng nhất nhì ở khu vực Tam Giang này, nếu như bọn họ dám nhân cơ hội này mai phục làm xằng bậy, chắc chắn sẽ bị cả đất Tam Giang này chê cười.

Hai ông trùm đứng đầu đất Tam Giang này, không thể gánh được cái danh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play