“Ngọc Ngân, con nói xem việc này là sao đây, các con thành lập công ty lại thật sự dễ bị phá sản đến như vậy à?”

Cả nhà đều nhìn Lưu Ánh Nguyệt đầy nghi ngờ, căn bản là không hiểu đột nhiên bà ấy nói những điều này là có ý gì.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại nói thế này?”

“Thành lập công ty đương nhiên là việc có rủi ro cao rồi, có quá nhiều việc liên quan với nhau trong đó, chỉ cần có chút sơ suất, thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng”

“Mẹ đừng nhìn một số ông chủ lớn bình thường nở mày nở mặt tự hào, mang danh là có khối tài sản hơn cả mấy trăm tỷ, nhưng nếu thật sự bước sai một bước, thì rất có thể chỉ trong một đêm sẽ chẳng còn gì nữa.

“Hèn chi.”

Lưu Ánh Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó cho mọi người xem một tin tức trên điện thoại.

“Mọi người xem tin tức này đi, nhà họ Phó ở tỉnh thành, một gia đình có danh tiếng lâu đời đã đứng sừng sững ở tỉnh thành hơn mười năm.”

“Gia đình lớn như thế này, tài sản ít nhất cũng phải cỡ mấy ngàn tỷ đúng không?”

“Tuy nhiên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một tuần, đã bị sụp đổ ngay, sản nghiệp của gia đình thì bị các tập đoàn gia đình khác phân chia và chiếm đoạt hết, thậm chí đến xương còn không còn.”

“Còn tin tức này nữa mọi người nhìn đây.”

“Phó Văn, chủ tịch tập đoàn Phó Thị phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, đây đã từng là nhân vật làm mưa làm gió ở tỉnh Tam Giang đấy, nửa đầu năm, mẹ còn nhìn thấy ông ta trên

Chương trình truyền hình về tài chính và kinh tế nữa mà “Vậy mà phải bây giờ lại lâm vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ rồi trở thành một kẻ ăn xin, hơn nữa còn điên điên khùng khùng, miệng luôn la hét gọi Trần Hùng, Trần Hùng.”

“Con nói xem ông ta luôn miệng hét gọi Trần Hùng để làm gì thế, chẳng lẽ là ông ta cảm thấy rằng mùa hè ở đó quá nóng rồi à?”

Lưu Ánh Nguyệt cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện phiếm. Còn Lâm Ngọc Ngân đang ở bên cạnh liền nghi ngờ nhìn về phía Trần Hùng. Có một số chuyện, mặc dù cô không biết rõ, nhưng Lâm Ngọc Ngân không phải là kẻ ngốc, đã đoán được một vài phần rồi.

Trần Hùng nở nụ cười dịu dàng với cô, nói: “Nhìn anh làm gì thế. có phải là vì em đã lỡ mê mẩn khuôn mặt đẹp trai này của anh rồi không hả?”

Lâm Ngọc Ngân suýt chút nữa phun cơm ra, liền đáp: “Cỡ như anh, mà là khuôn mặt đẹp trai à, thật không biết xấu hổ.”

Lưu Ánh Nguyệt lườm hai người một cái, rồi nói: “Có buồn nôn không hả hai đứa, nếu muốn tán tỉnh ve vãn nhau thì vào trong phòng ngủ mà làm nhé.”

Khuôn mặt Lâm Ngọc Ngân ngay lập tức đỏ bừng lên, cô xấu hổ nên vội vàng ăn cơm, bà mẹ ruột này của cô, bây giờ cũng trở nên càng ngày càng không nghiêm chỉnh rồi.

Trần Hùng thì đang mừng thầm, không uổng công vô ích khi trong khoảng thời gian này anh hao tâm tốn sức để lấy lòng mẹ vợ đến như vậy.

Bây giờ thì mẹ vợ đã bắt đầu nói giúp bản thân anh rồi.

Và câu nói tiếp theo của Lưu Ánh Nguyệt liền khiến cho Trần Hùng phải sửng sốt.

“Mẹ nói cho hai đứa nghe, đã là vợ chồng rồi, vậy thì khi nào mới sinh một thắng cháu trai cho mẹ ẵm bồng đây?”

Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều giật mình.

Lâm Thanh Thảo ở bên cạnh cũng không vui, liền nói: “Bà, con không phải là cháu của bà đây sao?”

Lưu Ánh Nguyệt vô thức nói: “Con không tính, con là cháu gái mà.”

“Cháu gái thì sao, bà không thích cháu gái à?”

Lâm Thanh Thảo có chút tức giận.

Lưu Ánh Nguyệt nói tiếp: “Ý của bà là, để mẹ và cha sinh cho cháu một người em trai, Thanh Thảo có muốn một đứa em trai không?”

Lâm Thanh Thảo mở to đôi mắt đẹp đến mê người kia nhìn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, vô cùng nghiêm túc nói: “Cha mẹ, hai người thật sự muốn sinh cho Thanh Thảo một đứa em trai à?”

“Vậy đó là do cha sinh hay là do mẹ sinh?”

“Thanh Thảo là do mẹ sinh ra, vậy em trai phải để cho cha sinh ra đúng không ạ?”

“Cha à, hiện tại trong bụng của cha đang có em trai nhỏ sao?”

Trần Hùng đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng thay đổi chủ đề.

“Cha, mẹ, biệt thự trên núi Vọng Nguyệt đã mua lâu như vậy rồi, hai người đã nghĩ xong chưa, rốt cuộc thì khi nào sẽ dọn qua bên đấy?”

Lưu Ánh Nguyệt cũng muốn đổi chủ đề, nên vội vàng đáp lại: “Mẹ và cha con cũng đang định tìm hai đứa để bàn bạc đây “Ngày tháng cũng đã xem rồi, là cuối tuần tới, hai đứa nghĩ sao hả?”

Trần Hùng cười nhún vai, nói: “Đương nhiên là con không có vấn đề gì rồi.”

“Căn nhà vốn dĩ mua cho cha mẹ mà, nên cha mẹ cứ quyết định đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play