Một tiếng điện chủ vừa quen thuộc vừa xa la. Trước trận đại chiến một năm trước, điện Đức Hoàng còn chưa có xưng hô điện chủ. Hồi ấy Trần Hùng chính là lãnh đạo tổi cao của điện Đức Hoàng. Tuy nhiên sau trận quyết chiến ấy, danh tiếng của điện Đức Hoàng lan truyền khắp nơi, triệt để cắm rễ và xây dựng địa vị không thể dao động ở nước ngoài. Vì thế, điện Đức Hoàng được tái cơ cấu, Trần Hùng thăng chức thành điện chủ điện Đức Hoàng. Còn năm người Huỳnh Khài thì được phong làm ngũ đại thiên vương của điện Đức Hoàng, bên dưới nữa là mười tám vị đại tưởng và tổng quản các bộ. Điện Đức Hoàng ngày nay đã có chế độ cấp bậc nghiêm khắc, giống như để quốc. Nhưng tính ra thì Trần Hùng vẫn thích điện Đức Hoàng của ngày xưa hơn, bởi vì một khi đã là quần thể, có chế độ đằng cấp chặt chẽ thì sẽ không còn tự tại như trước kia. Tuy nhiên không có quy tắc thì không thành hệ thống, cho nên điện Đức Hoàng đã phát triển đến mức này, đằng cấp chặt chẽ là chuyện dĩ nhiên, ngay cả điện chủ Trần Hùng cũng không thể thay đổi, Đây cũng là lý do tại sao đến nay Tran Hùng đã cao hơn ngũ đại thiên vương, trở thành điện chủ điện Đức Hoàng, nhưng vẫn thích tự nhận mình là vua của điện Đức Hoàng. Thu dọn chỗ này đi.” Trần Hùng ra lệnh, sau đó mở cửa vào phòng của Lâm Ngọc Ngân.

Lúc này, Lâm Ngọc Ngân đang khẩn trương đi qua đi lại trong phòng. Khi Tran Hùng đầy cửa vào phòng, Lâm Ngọc Ngân rõ ràng run lên. Thấy là Trần Hùng, cô mới nhẹ nhõm hơn một chút. “Trần Hùng, anh không sao chứ?” Lâm Ngọc Ngân khẩn trương quan tâm hỏi. “không sao.” Trần Hùng lắc đầu: “Chiều nay em đã gặp phải chuyện gì ở tiệc rượu vậy?”

Lâm Ngọc Ngân lập tức kể lại chuyện ở tiệc rượu cho Trần Hùng. Nghe xong, sắc mặt Trần Hùng tối såm. “Gia tộc Rossi, chủng thật to gan!” Trần Hùng siết chặt nắm đấm, tràn đầy sát khí. “Trần Hùng, chúng ta nên làm sao bây giờ? Em không ngờ tên kia còn sẽ tìm tới tận nơi. Ở nước ngoài mà gặp chuyện này thì e rằng rất khó xử lý, không chứng còn liên lụy tới ông Michelle.”

Trần Hùng ôm Lâm Ngọc Ngân vào lòng, lẩm bẩm: NƯỚC ngoài ư? Nước ngoài mới là địa bàn của anh.” Sáng hôm sau, trang viên Rossi, Cody Rossi đã chờ cả đêm trong nhà mà vẫn không thấy Hổ Hạo đưa Lâm Ngọc Ngân đến đây cho mình, Ông ta có gọi điện thoại cho Hổ Hạo mấy lần, cũng vẫn không có người bắt máy. Chuyện này khiển Cody Rossi mất ngủ suốt đêm. Không phải ông ta lo cho sự an nguy của Hồ Hạo, mà trong đầu ông ta luôn hiện lên bóng dáng của Lâm Ngọc Ngân. Thân là gia chủ gia tộc Rossi, mấy năm nay Cody Rossi đã lợi dụng quyển thể chiếm đoạt không ít phụ nữ, nhưng ông ta chưa bao giờ si mê một người như lúc này.

Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước tới: “Ngài Rossi, đêm qua chúng tôi đã phái người tìm khắp Milan, đảm Hồ Hạo đều đã biến mất.”

“Biến mất ư?” Cody Rossi trầm mặt: “Thế là thế nào?”

Người đàn ông đáp: “Tôi nghi ngờ họ đã xuống địa ngục, hơn nữa chúng ta cũng đã tìm người quản lý của khách sạn kia. Song bên khách sạn lại nói họ không hay biết gì.”

“Không biết?” Cody Rossi nhíu mày: “Camera đâu?”

“Camera đã bị hòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play