Lâm Thanh Thảo rất thích câu chuyện này nên kiên quyết hỏi đến cùng. Lâm Ngọc Ngân giải thích: “Cha muốn nói với bé Thảo là con nít thì phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, không thì sẽ bị bà gấu ăn mất ngón tay ngón chân.”

Lâm Thanh Thảo hoảng sợ vùi mặt vào lòng Lâm Ngọc Ngân: “Mẹ, con rất sạch sẽ, chắc chắn sẽ không bị như thế đâu.”

“Câu chuyện này còn có ý nghĩa khác.” Trần Hùng cười nói.

“Ý nghĩa gì vậy cha?”

“Câu chuyện này nói với bé Thảo rằng buổi tối bé Thảo phải ngủ chung với cha và mẹ. Mẹ sẽ bảo vệ bé Thảo, cha sẽ bảo vệ bé Thảo và mẹ.”

Lâm Ngọc Ngân: “???” Trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cho người ta cảm giác vừa tĩnh lặng vừa ấm cúng.

Lâm Thanh Thảo nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lâm Ngọc Ngân nhắm mắt lại già vờ ngủ, thỉnh thoảng lại mở một mắt nhìn lén Trần Hùng. Thấy Trần Hùng mở mắt nhìn mình, Lâm Ngọc Ngân lại sợ tới mức vội nhắm mắt lại. Trần Hùng nhẹ nhàng rướn cổ, lướt qua Lâm Thanh Thảo hôn lên má Lâm Ngọc Ngân. Lâm Ngọc Ngân mở choàng mắt, kinh hãi nhìn Trần Hùng.

“Ngủ đi.” Trần Hùng cười dịu dàng, sau đó lại hôn lên trán Lâm Thanh Thảo.

Kế tiếp, Trần Hùng thực hiện lời hứa của mình, ngày nào cũng tới đón Lâm Thanh Thảo tan trường. Anh dành càng nhiều thời gian và tinh lực cho cô con gái cưng của mình, bởi vì đây là công chúa nhỏ của anh.

Chỉ thoáng chỗ đã một tháng trôi qua, thời tiết triệt để bước vào mùa hè nóng bức. Vẫn là trong tiệm trà kia, Lưu Đông cầm một chồng tư liệu, cung kính đưa cho Trần Hùng.

“Anh Hùng, tất cả đã xong xuôi. Bây giờ nhà họ Hàn đã hoàn toàn bị nhà họ Lưu đánh tan, tôi đã tiếp nhận đa số dự án nòng cốt trong ngành bất động sản của nhà họ Hàn, trở thành doanh nghiệp đứng đầu giới bất động sản.”

“Nhà họ Hàn đã sập đổ.” Trần Hùng không xem tư liệu, dù gì anh cũng không hiểu. Anh rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Đông lần này. Ông này là một kẻ có dã tâm, xem ra từ nhiều năm trước đã bắt đầu gài bẫy cho nhà họ Hàn, chỉ thiếu mỗi cơ hội cuối cùng. Mà một tháng trước, Trần Hùng đã cho ông ta cơ hội chơi ván cờ này. Hành động nhanh nhẹn cộng thêm tài chính hùng hậu, ông ta mới có thể đánh bại nhà họ Hàn chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

“Ông làm tốt lắm.”

Được Trần Hùng khen ngợi, Lưu Đông vô cùng phấn khởi.

“Cảm ơn anh Hùng đã khích lệ. Anh Hùng, nay nhà họ Lưu đã giành được mấy dự án lớn từ nhà họ Hàn, chúng tôi sẽ mau chóng trả lại 10 ngàn tỷ mà anh Hùng đã đưa, tính cả lợi tức luôn.”

“Trả cho tôi cả vốn lẫn lãi?” Trần Hùng bỗng cau mày.

Lưu Đông nhận thấy mình đã nói sai, vội sửa lời: “Anh Hùng, ý tôi không phải là thế. Tôi muốn nói là nay chúng ta đã thắng trận, cho nên 10 ngàn tỷ kia không cần thiết tiếp tục để ở nhà họ Lưu, cho nên anh Hùng có thể thu hồi từng đợt.”

Trần Hùng bật cười, uống nước trà rồi nói: “Có tiền hay không đều không quan trọng. Lưu Đông, tôi chỉ cần ông nhớ kỹ một điều. Nhà họ Lưu của ông được như ngày nay, đều là nhờ Trần Hùng tôi cho ông!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play