Chỉ trong nháy mắt hai bên đã nhào vào tham chiến. Vẻn vẹn trong vài nhịp thở, người của bên La Vũ Phong đã ngã xuống hơn phân nửa.

Vào lúc này, Trần Hùng đã bước đến trước mặt Hạng Ương, bảo vệ ông ấy ở sau lưng mình.

La Vũ Phong giận tím mặt, định xông đến xử lý cả hai người Trần Hùng và Hạng Ương. Chẳng qua ông ta lại không có tư cách để quyết đấu với Trần Hùng.

Ngay khi ông ta vừa nhào lên, một bóng người bất ngờ xuất hiện, chắn lại trước người Trần Hùng. Người này chính là Gora.

Gora nắm thanh đao Đông Dương trong tay, chém về phía La Vũ Phong. Từng nhát chém mạnh mẽ ép La Vũ Phong liên tục lui về sau.

“Dùng đao cũng ghê đấy.”

Vẻ mặt La Vũ Phong thay đổi, ông ta nhìn quanh bốn phía, trong lòng càng thêm run rẩy.

Nếu như chỉ có mỗi ông ta và Gora đấu với nhau, có lẽ phần thắng khi đấu với Gora là năm năm.

Nhưng xung quanh đây lại là cả một đám quái vật như Gora, còn đám thuộc hạ mà ông ta mang đến đã bỏ mạng gần hết.

Tình hình xoay chuyển, La Vũ Phong không dám ham chiến nữa, nhanh chóng rút lui.

“Đuổi theo, giết ông ta.”

Gora nắm lấy trường đao, nhanh chân đuổi theo La Vũ Phong. Mấy người Khôi Huy Thiệu và Hồ Điệp cũng đồng thời bám theo sát phía sau.

Dưới tình huống như thế, theo lý mà nói La Vũ Phong tuyệt đối sẽ không trốn thoát được. Nhưng nhóm Gora còn chưa kịp đuổi theo được bao xa thì từ phía bên kia lại đột nhiên lao ra một nhóm người khác. Nhóm người đó chính là người của nhà họ Trần.

Đụng mặt phải một nhóm người ở trong rừng rất có khả năng là kẻ địch đang truy sát Ngũ Hổ tướng nhà mình, mấy người kia không nói lời nào, xông thẳng về phía nhóm Gora.

Những người đó tất nhiên không phải là đối thủ của nhóm Gora, nhưng đến khi nhóm Gora giải quyết xong bọn họ thì mấy gã phe La Vũ Phong đã chạy mất bóng.

“M* nó, thế mà lại để ông ta trốn thoát!”

Gora chửi thề một câu, sau đó xoay người quay về chỗ thác nước. Lúc này, bên trong đầm nước bên dưới con thác, thi thể nằm rải rác khắp nơi. Nơi thác nước thanh tịnh ban đầu cũng đã bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi.

Trần Hùng ngồi xổm ở trước mặt Hạng Ương, trên mặt anh là vẻ sốt ruột.

“Ông Hạng, ông còn chịu đựng nổi không?”

Trần Hùng vừa hỏi thăm tình trạng của Hạng Ương, vừa kiểm tra giúp Hạng Ương. Sau đó anh liền phát hiện nhiều chỗ xương trên người Hạng Ương đã bị gãy, hơn nữa còn bị nội thương nghiêm trọng vô cùng. Nếu là cao thủ bình thường bị thương nặng đến thế, sợ là đã sớm bỏ mạng xuống suối vàng rồi.

Tình trạng của Hạng Ương lúc này đã trở nên vô cùng không ổn. Có lẽ là từ sau khi nhìn thấy đám người Trần Hùng xuất hiện, sự lo lắng kìm nén trong lòng cũng được buông xuống, ông ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí trên mí dưới giống như bị gắn nam châm, liên tục nhíu lại với nhau!

“Trần Hùng, có thể gặp lại cậu, tốt quá!”

“Ông Hạng, ông đừng nói nữa, tôi sẽ cứu ông. Có tôi ở đây, ông nhất định sẽ không sao hết.”

Hạng Ương gật đầu, nói: “Thật không ngờ nổi mà. Mười năm không gặp, cậu đã lột xác hóa rồng thật rồi.”

“Trần Hùng, vụ nổ lần này là do ông hai Liễu Long Minh nhà họ Liễu và mẹ kế Yến Linh Ngọc của cậu sắp xếp, bọn họ có âm mưu.”

“Cái gì!”

Vẻ mặt Trần Hùng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, nhưng với tình hình hiện giờ, anh cũng không có tâm tình đâu để đi hỏi thêm nhiều hơn. Ngay lúc này, Hạng Ương nôn ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Thủ lĩnh, ông lão này không sao đấy chứ?”

Nhóm người Gora nhanh chóng lao xuống chỗ đầm nước, hỏi Trần Hùng.

Trần Hùng vẫn giữ vẻ mặt nặng nề, trả lời: “Tất cả mọi người nghe lệnh, canh gác cẩn thận khu vực này. Bất kể là người nào đến gần thì đều xử lý hết cho tôi. Tôi cần phải kéo dài mạng sống cho ông Hạng trước, chắc là sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play