“Ba ngày sau, Liễu Nhất Kiếm sẽ quyết chiến với Hạng Ương trên núi Long Vương.”

Tin tức về trận chiến đỉnh cao của phương Bắc trên núi Long Vương nhanh chóng quét qua toàn bộ phương Bắc, và đương nhiên Trần Hùng cũng nhận được tin tức này.

Khi biết được tin này, Trần Hùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Anh chưa từng nghe nói năm năm trước Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương đã từng quyết chiến. Vậy nên anh cũng không biết nhiều về ân oán giữa hai người. Do đó, khi biết được tin tức này, Trần Hùng đã vô cùng sửng sốt.

“Cao thủ đệ nhị phương Bắc thách đấu với cao thủ đệ nhất phương Bắc, điều này thật là thú vị.”

Sau khi Gora, Thẩm Đại Lực và những người khác biết được tin tức này, tất cả đều chống tay lên cằm.

Mỗi người trong số họ đều là những người mê võ, rất khao khát sức mạnh chiến đấu. Vì vậy, bọn họ đương nhiên rất có hứng thú với cái gọi là đệ nhất và đệ nhị phương Bắc.

“Thủ lĩnh, hiện tại anh cũng không vội để chúng tôi trở về tổng bộ. Nếu như phải tiếp tục ở lại phương Bắc, anh có hứng thú đi xem trận chiến trên núi Long Vương này không?”

Gora đang hỏi ý kiến ​​của Trần Hùng, tuy nhiên Trần Hùng vẫn ậm ừ không trả lời.

Bởi vì lúc này mạch suy nghĩ của Trần Hùng đã sớm bị kéo về hồi ức trước đây.

Khi đó, Trần Hùng vẫn còn là một đứa trẻ chưa được mười tuổi, cuộc tiếp xúc đầu tiên của anh với Hạng Ương đến từ một lần tỷ thí nhìn lên mặt trời.

Hồi đó, Trần Hùng rất thích ngồi một mình thơ thẩn trước cửa trang viên nhà họ Trần. Anh thích nhìn xa xăm, không ai biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Chỉ có một mình Trần Hùng biết bản thân đang hoài niệm về quá khứ và nhớ về người mẹ đã khuất của mình. Hạng Ương giải quyết công việc ở ngoài trở về, đã đến bên cạnh anh.

Hai người trước đây không tiếp xúc quá nhiều lại ngồi cạnh nhau.

Khi đó, Trần Côn Luân đã sớm từ giã nhà họ Trần và giao phó sự an nguy của nhà họ Trần cho Hạng Ương.

Lúc ấy Hạng Ương cũng rất ngỡ ngàng, mục tiêu trong lòng ông ấy chính là vô địch thiên hạ. Nhưng cuối cùng lại bị Trần Côn Luân, một lão già đã chết trói buộc vào nhà họ Trần suốt mười lăm năm. Vậy nên trong lòng ông ấy có một luồng khí u uất không thể trút bỏ.

Khoảng thời gian đó, Hạng Ương thường ra ngoài vào ban đêm và trở về vào lúc bình minh.

Mà những đêm đó, Hạng Ương đã sử dụng sức mạnh tuyệt vời của mình để giết chết hàng loạt những tên ác bá ở phương Bắc.

Chỉ có cách này mới có thể xua tan được sự chán nản, phiền muộn trong lòng Hạng Ương.

Lúc ấy, Hạng Ương trông thấy Trần Hùng đang ngồi ngây ngốc ở cửa, dường như anh cũng giống như chính mình, chán nản và phiền muội.

Vì vậy Hạng Ương đã ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với anh, hỏi anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Trần Hùng giống như một bức tượng điêu khắc, trực tiếp coi Hạng Ương là không khí.

Hạng Ương có chút gượng gạo nhưng không tức giận, sau đó còn cười to.

Khi đó Trần Hùng còn nhỏ, không hiểu vì sao Hạng Ương lại cười. Anh quay đầu sang, như một kẻ ngốc nghếch nhìn Hạng Ương.

Hạng Ương ngừng nụ cười của mình lại, sau đó chỉ vào mặt trời trên bầu trời nói: “Ông sẽ dạy cháu một trò chơi vô cùng thú vị, có được không?”

Trần Hùng nghi hoặc khó hiểu, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play