“Ông không nắm chắc sao?” Ngô Quế Anh nhíu mày.

Hạng Ương nói: “Có nắm chắc hay không, đánh rồi mới biết. Nhưng mà bà cụ Trần, tôi hy vọng trước đó bà có thể chuẩn bị tất cả cho chuyện xấu nhất.”

“Ngoài ra, có một số lời tôi đã kìm nén rất lâu, bây giờ mọi chuyện đã đến bước này, tôi không thể không nói.”

Ngô Quế Anh nói: “Ông muốn nói gì?”

Hạng Ương trả lời: “Có những lúc tin vào Phật là chuyện tốt, tuy nhiên mê tín lại không nhất định là chuyện tốt.”

“Điều này có nghĩa là gì?” Ngô Quế Anh không hiểu.

Hạng Ương đặt bình tưới trong tay xuống, nhìn ánh nắng thiêu đốt trên bầu trời, nhìn không chớp mắt.

“Còn nhớ nhiều năm về trước, khi tôi tìm thấy Trần Hùng và Trần Kỳ Lâm, đã dạy bọn họ một cách để rèn luyện tính cách, đó là nhìn ánh nắng thiêu đốt trên bầu trời.”

“Trần Kỳ Lâm không thể chịu đựng được khổ, chỉ nhìn được vài giây đã thu lại ánh mắt của mình, cuối cùng còn nói rằng tôi không hiểu khoa học, làm như vậy sẽ rất đau mắt.”

“Còn Trần Hùng lại vẫn luôn kiên trì. Sau này cậu ấy đã có thể nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trong một thời gian dài. Đồng thời, trong khoảng thời gian đó, cậu ấy cũng học được rất nhiều kỹ năng trong tay tôi.”

“Đây chỉ là một trong số đó.”

Ngô Quế Anh không phải là kẻ ngốc, bà ta đương nhiên hiểu lời Hạng Ương nói có ý nghĩa gì.

Những câu nói này của Hạng Ương khiến trong lòng Ngô Quế Anh không vui, nói: “Hạng Ương, vậy nên cho đến tận ngày hôm nay, ông vẫn luôn canh cánh trong lòng về những chuyện tôi đã làm hồi đó sao?”

“Tôi chỉ đưa ra ý kiến, chứ không có tư cách để lo chuyện của nhà họ Trần các người.” Hạng Ương trả lời: “Tôi chỉ là đưa ra suy nghĩ và ý kiến của bản thân mà thôi.”

“Hơn nữa bây giờ Trần Hùng đã trở lại phương Bắc, cậu ấy cũng đã cao lớn như vậy rồi. Bà cũng có thể thấy, nếu như năm đó bà không gạt bỏ cậu ấy, nói không chừng, hiện giờ nhà họ Trần đã xuất hiện một Trần Côn Luân thứ hai rồi.”

“Tôi không tin.”

Tuy nhiên, sau khi những lời này thốt ra khỏi miệng Hạng Ương, tâm trạng của Ngô Quế Anh quả thực đã trở nên vô cùng kích động.

Ngay khi Hạng Ương đã nói rõ ràng như vậy, Ngô Quế Anh vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của mình.

Đối với bà ta, từ đầu đến cuối Trần Hùng chính là sao chổi của nhà họ Trần. Không một ai hay bất cứ điều gì có thể thay đổi sự thật này.

Hạng Ương thở dài một tiếng, nói: “Bà cụ Trần, tôi chỉ nói những điều mình muốn nói. Còn cuối cùng rốt cuộc bà cân nhắc như thế nào, thì là việc của bà.”

“Nhưng ba ngày sau, tôi sẽ quyết đấu với Liễu Nhất Kiếm trên núi Long Vương. Nếu như tôi thua, vì cơ nghiệp của nhà họ Trần, tôi hy vọng bà có thể buông bỏ dáng vẻ và ân oán trước đây mà đi tìm Trần Hùng.”

Ngô Quế Anh bật cười một tiếng, nói: “Hạng Ương, vậy là ông cho rằng một khi ông thua thì nhà họ Trần chúng tôi cũng thua sao?”

“Hơn nữa ông còn cho rằng, chỉ có cái tên sao chổi Trần Hùng đó mới có thể cứu nhà họ Trần sao?”

“Thật nực cười.”

Ngô Quế Anh nói: “Hiện giờ nhà họ Trần tôi binh hùng tướng mạnh như vậy, cho dù ông có thua, nhà họ Trần tôi vẫn có thể chiến đấu với nhà họ Liễu. Nhà họ Trần chúng tôi, không cần tên sao chổi đó chống đỡ.”

“Được rồi, Hạng Ương. Tôi tin rằng năm năm trước ông có thể chiến thắng Liễu Nhất Kiếm, thì bây giờ, sau năm năm vẫn có thể như vậy.”

“Cho nên, ông cứ chuẩn bị thật tốt đi, còn về những chuyện khác, không cần ông phải bận tâm.”

Nói xong, Ngô Quế Anh liền rời khỏi sân của Hạng Ương mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó trong một biệt thự khác của trang viên nhà họ Trần, Trần Kỳ Lâm đang ngồi trên xe lăn, thẫn thờ nhìn bầu trời ở bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play