Trong nháy mắt, Ngô Quế Anh dường như bị xúc động, bà rời khỏi sân với một bóng lưng cô độc.

“Mẹ, Hạng Ương nói như thế nào, ông ấy có đi tìm Trần Hùng chưa”

Ngay khi Ngô Quế Anh vừa ra ngoài, Yến Linh Ngọc đã tìm gặp bà ngay để hỏi thăm tình hình.

Trần Kỳ Lâm bị bắt, trong lòng Yến Linh Ngọc nóng như lửa đốt, đồng thời bà cũng muốn nhân cơ hội này trừ khử Trần Hùng.

Nhưng câu trả lời của Ngô Quế Anh lại khiến Yến Linh Ngọc hoàn toàn thất vọng: “Hạng Ương từ chối.”

“Cái gì?”

Yến Linh Ngọc nhìn Ngô Quế Anh với vẻ mặt khó tin, không thể tin đó là sự thật.

“Bị từ chối, tại sao ông ta lại từ chối?” Yến Linh Ngọc nói: “Ông ta không phải là người hầu của mẹ sao? Tại sao ông ta lại dám từ chối mệnh lệnh của mẹ?”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Kỳ Lâm bị tên súc sinh Trần Hùng kia bắt đi, chẳng lẽ mẹ không cứu Kỳ Lâm sao, mẹ đi tìm Hạng Ương một lần nữa đi, bảo ông ta ra tay giết Trần Hùng.”

Sắc mặt Ngô Quế Anh trầm xuống, lúc này Yến Linh Ngọc mới ý thức được mình quá mức kích động, bà ta vội vàng kiềm chế lại, nói: “Mẹ, con xin lỗi, là con kích động quá mức nên nói chuyện khó nghe.”

“Nhưng con thật sự lo lắng cho Kỳ Lâm.”

Ngô Quế Anh hít sâu một hơi, nói: “Con yên tâm đi, tên Trần Hùng kia không dám làm gì Kỳ Lâm đâu.”

Yến Linh Ngọc nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ, triệu tập người để ra tay sao?”

“Bất kể như thế nào, Trần Hùng cũng là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, trước kia Kỳ Lâm và Trần Hùng ở Tùng Giang làm ra những chuyện như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người rồi nên chúng ta không thể tiếp tục làm lớn chuyện này.”

Ngô Quế Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Về chuyện này, hiện tại đừng dùng vũ lực để giải quyết, trước tiên hãy tạo áp lực cho Thanh Cảnh Môn, cứu Kỳ Lâm trở về rồi nói tiếp.”

“Đợi Kỳ Lâm trở về, chúng ta sẽ lên kế hoạch đối phó với Trần Hùng sau.”

......

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự Thiên Tội.

Trần Kỳ Lâm bị rớt mất cốt tủy, trạng thái tinh thần trở nên sa sút, cậu ta không ngờ Trần Hùng lại dám đối xử với mình như vậy, dù gì cậu cũng là người thừa kế nhà họ Trần, vậy mà Trần Hùng lại dám rút đi cốt tủy của cậu, lại còn bị lấy đi rất nhiều, hiện giờ, khuôn mặt của Trần Kỳ Lâm tiều tụy, đầu tóc bạc phơ, cả người như già đi nhiều tuổi, không còn sức sống.

“Trần Hùng, tôi muốn giết cậu, tôi nhất định phải giết cậu!”

Trong suốt cả ngày, Trần Kỳ Lâm liên tục lẩm bẩm duy nhất một câu.

“Tốt hơn hết cậu đừng để tôi sống sót trở về, nếu không tôi nhất định phải giết sạch người thân của cậu, bạn bè của cậu.”

“Cậu chờ, cậu chờ đó cho tôi!”

Ở trong phòng, tinh thần của Trần Kỳ Lâm rất thất thường, còn Trần Hùng ở dưới lầu ngồi trên ghế trước bể bơi, hưởng thụ, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

Trên bầu trời, ánh nắng thật đẹp, không biết từ lúc nào, Trần Hùng đã nhìn chằm chằm mặt trời gần như cả ngày.

Tin tức Trần Kỳ Lâm bị anh bắt là anh cho người của Thanh Cảnh Môn truyền đến nhà họ Trần.

Trên thực tế, sau khi Trần Hùng rút tủy của Trần Kỳ Lâm, anh cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Giết Trần Kỳ Lâm?

Nói thật, dù gì cậu ta cũng là anh em cùng cha khác mẹ của anh, Trần Kỳ Lâm có thể nhẫn tâm với anh, nhưng Trần Hùng vẫn không thể làm được.

Tình cảm gia đình luôn là điểm yếu của Trần Hùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play