"Làm khó con rồi."

Ngô Quế Anh gật đầu nói: "Trần Tôn Long cũng thế, con khắp nơi suy nghĩ cho nó, nhưng nó lại khiến con không vui. Mẹ nhìn thấy vị trí gia chủ nhà họ Trần kia nó cũng không làm được lâu."

"Chờ hai năm nữa sau khi Kỳ Lâm trưởng thành thì để nó giao vị trí gia chủ nhà họ Trần cho Kỳ Lâm đi."

Bây giờ, bà cụ thật sự bị Yến Linh Ngọc lừa gạt xoay vòng, dưới góc nhìn của bà, đứa con trai Trần Tôn Long này đã không có bất kỳ địa vị gì, thậm chí bà ghét bỏ Trần Tôn Long giống như ghét bỏ Trần Hùng năm đó.

Trong lòng của bà, Yến Linh Ngọc và Trần Kỳ Lâm mới thật sự là người nhà của bà.

Ba nghìn ba trăm bậc thang đó, Yến Linh Ngọc bỏ ra trọn vẹn gần bốn giờ đồng hồ mới lên được đỉnh núi Artha.

Lúc Yến Linh Ngọc quỳ xong ba nghìn ba trăm bậc thang này thì cả người bà mệt lả.

Nhắc tới thì thật ra Yến Linh Ngọc có chút võ công, nếu đổi lại là người bình thường hoàn thành nhiệm vụ này thì thậm chí đi nửa đường đã ngất rồi.

"Vất vả cho con rồi Linh Ngọc."

Ngô Quế Anh tự mình đỡ Yến Linh Ngọc từ dưới đất lên, bên cạnh người hầu đưa khăn mặt và nho.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, Yến Linh Ngọc mới khỏe lại một chút.

"Mẹ, con không sao, có thể chia sẻ với mẹ thì trong lòng con cũng vui vẻ."

"Con dâu ngoan, con thật sự là con dâu ngoan."

Ngô Quế Anh thật sự hài lòng với Yến Linh Ngọc từ trong đáy lòng, sau đó bà dặn bà vú và những người ở khác dẫn Yến Linh Ngọc đi đến phật điện bên cạnh nghỉ ngơi, còn bà thì một thân một mình ba quỳ chín lạy đi về chủ điện bên kia.

Cung Artha được xây vô cùng tráng lệ, mà trong đó có rất nhiều kiến trúc đều cho nhà họ Trần bỏ tiền xây ra.

Mười mấy năm qua, tiền mà Ngô Quế Anh tiêu vào cung Artha này phải hơn ba nghìn năm trăm tỷ VNĐ, đến mức mỗi hòa thượng nơi này đều mặc gấm, vô cùng không tầm thường.

Biết Ngô Quế Anh muốn tới tế bái, Phổ Độ đại sư chủ trì cung Artha đã chờ trong chủ điện từ sớm.

Tiếng kinh phật văng vẳng cung Artha, lại thêm hoàn cảnh địa lý đặc thù nơi đây, khi đến đây thật sự có cảm giác đi vào tiên cảnh nhân gian.

Trong phật điện vàng son lộng lẫy, Phổ Độ đại sư mặc cà sa gấm ngồi xếp bằng trước Phật Như Lai. Tượng phật kim quang chói mắt, Phổ Độ đại sư ngời ở dưới như tắm trong ánh sáng của phật như lai.

Năm nay Phổ Độ đại sư tám mươi tuổi, là cao tăng phật môn nổi danh nhất phương Bắc bên này.

Nghe nói năm tuổi ông ta đã vào cửa phật, tu phật hơn bảy mươi năm. Trước kia ông ta đi dạo chơi thiên hạ, phổ độ tế thế, rất nhiều nơi đều có truyền thuyết về ông ta.

Sau đó Phổ Độ đại sư du lịch đến núi Artha, phát hiện nơi này chính là nơi bồng lai, nên ở đây dốc lòng tu phật, cuối cùng ở trước đỉnh núi Artha hiển thánh, vì thế có cung Artha.

Mấy năm sau đó, lần lượt có người đến cung Artha cầu phật được như ý, vì thế lan truyền trên núi Artha phía bắc có cao tăng. Theo truyền thuyết ẩn trong Artha tế thế, dựa theo truyền thuyết này thì rất sâu xa, danh tiếng của cung Artha càng lúc càng nổi.

Sau khi gia tộc quyền thế phương bắc là nhà họ Trần có liên hệ mật thiết với Phổ Độ đại sư, thì dựa theo sự giúp đỡ của nhà họ Trần, khiến cho cung Artha trên núi Artha là phật điện nổi tiếng hàng đầu phương bắc.

Ngô Quế Anh quỳ đi đến chủ điện, sau đó bên cạnh có hòa thượng mới xuất gia giúp bà dâng hương hành lễ Phật Tổ.

Sau khi làm xong những nghi thức này thì Phổ Độ đại sự tự mình đỡ bà từ dưới đất lên.

"Đổng thú chủ, đã lâu không gặp."

"Đúng thế." Quế Anh gật đầu nói: "Chuyện trong nhà quá bận rộn cho nên mới ít đi, hi vọng Phật Tổ không trách tội."

Phổ Độ đại sư cười nói: "Trong lòng có phật thì đương nhiên đi đến đâu cũng được phật tổ phù hộ."

"Nhưng mà Đổng thí chủ, nhìn sắc mặt bà không tốt, hơn nữa trên ấn đường có khí đen vờn quanh, sợ là trong khoảng thời gian này mọi việc không thuận, có lẽ có ác linh quấn thân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play