Trần Kỳ Lâm nói: “Con đã gọi điện thoại cho thứ tạp chủng Trần Hùng kia, còn giao đấu với anh ta một trận, anh ta thua rồi.”

Nói tới đây, Trần Kỳ Lâm có chút điên cuồng hơn. Mỗi lần nhắc đến Trần Hùng thì linh hồn điên dại trong người anh ta sẽ dần xuất hiện, ngay cả trước mặt mẹ ruột anh ta cũng khó mà kiềm chế được.

Nhưng Yến Linh Ngọc nghe được chuyện này lại thay đổi sắc mặt: “Con vừa nói gì?”

Trần Kỳ Lâm vô cùng đắc ý, nói: “Mẹ à, con đã giao đấu với Trần Hùng kia rồi, còn giáng cho anh ta một cái bạt tai.”

Thế là Trần Kỳ Lâm bèn đem chuyện mình thu nhận Nhậm Thiên Thanh, còn sai người bắn chết Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh khiến Trần Hùng không kịp trở tay, cuối cùng còn lợi dụng tình hình nhà họ Trần, trực tiếp gây sức ép với tổng bộ Thanh Cảnh Môn, làm Trần Hùng phải rút lại lệnh truy nã Nhậm Thiên Thanh, kể hết cho Yến Linh Ngọc.

Sau khi nói xong, Trần Kỳ Lâm chờ đợi lời khen từ mẹ, anh ta thấy lần này mình đã cho Trần Hùng biết tay.

Nhưng Yến Linh Ngọc nghe xong, sắc mặt lại u ám hơn.

“Vô liêm sỉ!”

Yến Linh Ngọc bỗng trở nên tức giận, đập thẳng bình tưới hoa trong tay lên người Trần Kỳ Lâm: “Ai cho con làm như vậy hả?”

Bình tưới đập vào trán Trần Kỳ Lâm, tuy không đau nhưng đủ khiến anh ta choáng váng.

Mẹ ruột sau khi nghe hành động liên hoàn của con mình thì nên khen chứ, sao lại nổi giận như vậy?

Trần Kỳ Lâm không hiểu, trong lòng anh ta hơi bực tức, nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con, con làm gì sai sao?”

Yến Linh Ngọc lại sốt ruột đến mức giậm chân, nói: “Ai cho con đi chọc giận Trần Hùng đó chứ, cậu ta không phải người con đối phó được đâu, con cũng chẳng phải đối thủ của cậu ta.”

Trước đây Yến Linh Ngọc đã hiểu đôi chút về hoàn cảnh của Trần Hùng, không đơn giản chỉ là môn chủ Thanh Cảnh Môn, trên thực tế có nhiều chuyện về Trần Hùng khiến bà ta nghe xong cũng đau đầu.

Yến Linh Ngọc rất khó tưởng tượng tên Trần Hùng này đã giở trò gì mà trở nên lớn mạnh chỉ trong mười năm ngắn ngủi như vậy. Tuy Yến Linh Ngọc chưa đến mức sợ Trần Hùng nhưng bà ta hiểu con trai mình, nếu Trần Kỳ Lâm đấu với Trần Hùng, căn bản không phải đối thủ của người ta.

“Mẹ xem thường con.”

Lúc này Trần Kỳ Lâm khó mà kiềm chế được linh hồn điên dại trong người mình, dường như anh ta đã biến thành con người khác.

Vẻ hung dữ hiện rõ trên mặt Trần Kỳ Lâm. Từ bé đến lớn, điều anh ta mong muốn nhất là được người khác công nhận.

Lúc bé, điểm nào của Trần Kỳ Lâm cũng không bằng Trần Hùng nên anh ta rất hận Trần Hùng, về sau nhờ có mẹ anh ta chống lưng mà gây khó dễ cho anh.

Vậy nhưng lần nào Trần Kỳ Lâm cũng bị Trần Hùng đánh cho một trận tơi bời, anh ta đi mách người lớn, nhìn Trần Hùng bị lão thái quân đánh.

Mấy năm đầu, Trần Hùng còn có một anh trai tên Trần Hành Phong, là con trai của anh trai Trần Tôn Long, cũng là cậu cả của nhà họ Trần, có thành tựu rất lớn trong giới võ lúc bấy giờ, đồng thời cũng là một trong số ít người đối xử tốt với Trần Hùng sau khi mẹ anh mất.

Lúc đó, khi Trần Hùng chịu đánh, Trần Hành Phong luôn ra mặt giúp anh. Nhưng mười hai năm trước, Trần Hành Phong rời khỏi gia tộc, nói là đi tìm ông nội, đi mãi vẫn chưa quay lại.

Còn Trần Côn Luân ông nội của Trần Hùng chính là nhân vật kiệt xuất của miền Bắc khi đó, không chỉ có năng lực trong lĩnh vực kinh doanh, võ thuật mà còn được ví như sự hiện diện của Bắc Đẩu Thái Sơn. Nhà họ Trần dưới thời của Trần Côn Luân cũng phát triển trở thành gia tộc giàu có bậc nhất miền Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play