Tên béo này quả không hổ danh quần là áo lượt, xương tay xương chân đều bị đánh gãy mà còn dám kêu la ồn ào.
Trần Hùng lấy điện thoại của tên béo từ trong quần áo của anh ta, sau đó đưa ra trước gương mặt của anh ta để mở khóa, rồi tìm số điện thoại của Trương Lưu Tùng trong miệng anh ta, bấm số.
“Gọi cho ông già của mày, nói tao đang đứng ở đây đợi ông ta, ông ta có thể gọi bao nhiêu người đến thì cứ gọi bấy nhiêu.”
“Nếu như người ông ta gọi đến đây quá ít, cái mạng của mày sẽ mất rất sớm đấy!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng của người đàn ông trung niên, bên này Trương mập vội vàng gào khóc thét lên: “Cha, mau đến cứu con đi, mau về nhà đi cha.”
“Có người xông vào nhà chúng ta, đánh gãy chân tay của con, còn bảo cha kêu người đến, cha mau về nhà đi, cha, con đau quá, toàn thân đau nhức, mau gọi người đến đi.”
Giọng nói của người đàn ông trung niên bên đầu dây điện thoại bên kia cũng trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cho dù cậu là ai, dám ra tay với con trai của tôi, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn.”
Trần Hùng đặt điện thoại vào bên tai, giọng điệu cũng trầm xuống: “Con trai ông cướp đoạt dân nữ, bị tôi đánh, ông cũng muốn đứng ra bênh vực anh ta sao?”
“Ồ, có thể được con trai của tôi nhìn trúng, vậy đó chính là vinh hạnh của cô ta.”
“Ha ha ha, tôi đợi ông!”
Nói xong, Trần Hùng ném mạnh chiếc điện thoại vào tường.
Trương mập bên kia mặc dù chân tay bị đánh gãy, nhưng vẫn mang hung tợn như cũ: “Các người chờ đó, cả mày nữa, các người nhất định sẽ chết rất thảm, nếu biết điều thì mau quỳ xuống cho ông đây.”
“Giết đi!”
Trần Hùng vừa đỡ người phụ nữ ra khỏi phòng vừa nói với Truy Phong.
Truy Phong sợ hết hồn, nói: “Môn chủ, anh đang đùa sao?”
“Bảo anh giết!”
“Vâng, môn chủ.”
Giờ phút này, Truy Phong dường như cũng bị ánh mắt vừa nãy của Trần Hùng làm cho sợ hãi, loại cảm giác giống như đang đối mặt với một con ác quỷ vậy.
Truyện Kiếm HiệpTrần Hùng đưa người phụ nữ ra khỏi phòng, sau đó kêu cô ấy ngồi xuống nghỉ ngơi, hơn nữa còn rót cho cô ấy một cốc nước nóng, đồng thời nói với cô ấy rằng đang có người chăm sóc cho Linh Diệu, để cô ấy không cần lo lắng.
Khi người phụ nữ cầm lấy cốc nước nóng, hai tay vẫn còn đang run run: “Cảm ơn, cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn, đây là điều mà chúng tôi nên làm.”
Mà đúng ngay lúc này, bên ngoài biệt thự, một loạt xe màu đen chạy về phía bên này.
Cửa xe mở ra, mười mấy tên thuộc hạ trong tay đang cầm vũ khí bước ra khỏi xe, cầm đầu là một người đàn ông trung niên vẻ mặt hung tợn, ông ta chính là Trương Lưu Tùng, cha của Trương Hãn Tự, chủ nhân của nhà họ Trương.
“Đm, thằng nhãi ranh, gan của cậu cũng lớn lắm, vậy mà lại dám động con trai của tôi, con trai của tôi ở đâu, mau giao nó ra đây, sau đó tự mình chặt đứt tay chân, nếu không hôm nay ông đây sẽ cho cậu chết ở chỗ này.”
Trương Lưu Tùng tức giận đi về phía bên này, theo sau là mười mấy tên thuộc hạ, vừa đi vào liền bắt đầu lớn tiếng gào thét.
“Con trai của ông sao?” Trần Hùng khinh thường cười: “Nhanh thôi tôi sẽ để ông đi gặp mặt anh ta.”
Vừa nói xong, Trần Hùng hướng lên trên lầu hét lên: “Truy Phong!”
Bùm!
Một thi thể mập mạp từ trên tầng hai rơi xuống đất tạo ra tiếng nổ lớn.
Lúc này cả toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng được nhìn thi thể Trương mập ở đằng kia, không ai nghĩ rằng hai kẻ này lại ra tay độc ác như vậy, cứ như vậy giết chết cậu chủ nhà họ Trương.
“Con trai, con trai à.”