Trong nháy mắt, người phụ nữ cuối cùng vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nước mắt như những hạt châu đứt đoạn tuôn ra từ trong hốc mắt cô ấy, cô ấy nắm chặt chiếc hộp trong tay, cô không dám mở ra, bởi vì cô sợ sau khi mở ra rồi, tâm trạng của bản thân sẽ tiếp tục sụp đổ.
Trần Hùng đứng một bên, không biết nên an ủi thế nào.
Anh chỉ có thể mở to mắt như vậy mà nhìn, chờ đến khi tâm trạng người phụ nữ bình ổn lại.
Mãi một lúc lâu sau, người phụ nữ cuối xùng cũng khôi phục lại bình thường, cô lấy chiếc nhẫn kia ra, đeo vào trên ngón tay mình.
Giờ khắc này, trong mắt cô có hạnh phúc, nhưng càng nhiều hơn là sự bi thương.
Trần Hùng lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong thẻ này có mười tỷ đồng, là tiền trợ cấp tử vong của Diệp Phi, bây giờ tôi giao nó cho cô, hi vọng có thể bù đắp.”
Thế nhưng, người phụ nữ lại hoàn toàn không có ý nhận tấm thẻ ngân hàng, cô nói: “Tôi và anh ấy chưa hề kết hôn, vậy nên tấm thẻ này tôi sẽ không nhận.”
“Nhận lấy đi.”
Trần Hùng nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay người phụ nữ, anh nói: “Diệp Phi là trẻ mồ côi, cô và Linh Diệu chắc chắn là những người thân nhất của anh ấy trên thế giới này, huống hồ, Diệp Phi đã mất, sau này cô đơn độc một mình nuôi đứa bé cũng không dễ dàng, cho dù cô không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Linh Diệu chứ!”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm, chỉ có như vậy thôi.”
Nói đến đây, trong giọng điệu của Trần Hùng lại nổi lên sự tự trách nồng đậm, sau đó anh lại lấy ra một tấm danh thiếp, cùng nhét vào trong tay người phụ nữ.
“Trên này có số điện thoại của tôi, sau này hai người gặp phải bất kì chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ thì sẽ không chối từ.”
Sau cùng, người phụ nữ vẫn là nhận lấy tấm thẻ ngân hàng và danh thiếp trong tay Trần Hùng.
Cô cúi người thật sâu với Trần Hùng: “Cảm ơn anh.”
Trần Hùng hít một hơi sâu, anh đỡ người phụ nữ dậy, nói: “Diệp Phi là một anh hùng.”
Người phụ nữ nghẹn ngào nói: “Anh ấy vẫn luôn có một giấc mộng anh hùng, bây giờ giấc mộng của anh ấy đã thành hiện thực rồi.”
Tiếp đó, Trần Hùng lại trò chuyện một lúc với người phụ nữ, cuối cùng tiễn cô ấy rời khỏi nơi này.
Nửa đường Trần Hùng hỏi người phụ nữ có muốn đi qua tưởng niệm Diệp Phi, gặp anh ta một lần cuối cùng hay không, nhưng người phụ nữ đã từ chối.
Cuối cùng, cô mang theo con gái Linh Diệu rời khỏi tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
Trần Hùng đứng ở đằng sau nhìn hai mẹ con họ, không biết bắt đầu từ lúc nào, vành mắt của anh đã hoe đỏ.
Khi lễ tưởng niệm kết thúc đã là nửa đêm.
Trần Hùng vẫn chưa ăn cơm tối, trời còn chưa tối, anh đã kéo một thân mệt mỏi về đến chung cư của mình.
Trong căn phòng trống rỗng, giống như nội tâm Trần Hùng lúc này vậy. Anh đã từng có một khoảng thời gian dài không cảm thấy trong lòng trống rỗng như hôm nay.
Cửa được mở ra, Nghiêm Hưng Đằng đi vào.
Truyện Quân SựNhìn thấy bộ dạng Trần Hùng như vậy, Nghiêm Hưng Đằng có chút khó chịu: “Tất cả đều tại tôi, nếu như không phải vì tôi, Diệp Phi bọn họ cũng sẽ không chết.”
“Anh không cần tự trách.”
Trần Hùng đứng dậy, vỗ một cái lên vai Nghiêm Hưng Đằng, gương mặt cố gằng nặn ra một nụ cười: “Người anh em, anh nghỉ ngơi trước đi. Qua mấy ngày nữa là đại hội tuyển cử của thương hội tỉnh Đông rồi, đến lúc đó tôi sẽ giúp anh lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nhà họ Nghiêm các anh.”
“Nhưng mà anh…”