Trương Gia Bảo phi xe dừng dưới lầu nhà Lâm Tú Minh.
Mới vừa lên xe, Lâm Tú Minh liền chửi bởi Trương Gia Bảo một trận.
“Trương Gia Bảo, vừa nãy vì sao anh không tới đón tôi?”
“Anh đi chết ở cái xó xỉnh nào hả?”
Chứng kiến Lâm Tú Minh nổi điên, Trương Gia Bảo chỉ cảm thấy hết sức chán ghét.
Đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ lấy lòng Lâm Tú Minh, tìm đủ mọi lý do, tặng cô này nọ để chọc cô vui.
Nhưng còn bây giờ, trong lòng Trương Gia Bảo lại thầm cười nhạo cô.
“Thời cơ đã chín muồi.
“Cuối cùng cũng là lúc nói lời tạm biệt với người phụ nữ buồn nôn này.” ‘Hôm nay, chính là ngày tàn của tập đoàn Lâm thị.’ Trương Gia Bảo không nói lời nào, mặt lại cười cười.
Lâm Tú Minh nén giận, đẩy Trương Gia Bảo: “Tại sao anh không nói gì?”
“Lần này tôi bị phán tội nặng như vậy, anh không định mua chút quà cáp gì tặng an ủi tôi hay sao?”
Trương Gia Bảo đáp một câu cho có lệ: “Đi công ty trước đi, chuyện khác đợi lát nữa nói sau.”
Đúng vậy, đợi lát nữa nói sau.
Chờ giải quyết xong khu đất Nam Sơn Bình kia, những khoản nợ trước kia, Trương Gia Bảo tôi sẽ từ từ giải quyết với cô sau.
Đạp chân ga, chiec xe con băng băng trên dường, chạy về hướng tòa nhà cao tầng của tập đoàn Lâm thị.
Lúc này, tập đoàn Lâm thị trên dưới đểu bận đến xoay vòng.
Chuyện Lâm Tú Minh trộm thiết kế của Lâm Ngọc Ngân đã gây ảnh hưởng lớn lên thanh danh của Lâm thị.
Cho nên việc này dã tạo nên tổn thất rất lớn đến tập đoàn Lâm thị.
Mấy ngày qua, Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương bọn họ đã dùng đủ mọi thủ đoạn và quan hệ, cuối cùng mới kéo được Lâm thị tạm thời thoát khỏi nguy cơ bị phá sản.
Ngôn Tình SắcNhưng mà, khoản vay 70 tỷ trước đó đã dùng gần hết.
Hơn nữa bởi vì bị hủy hợp đồng liên tục, hiện lại hàng tồn kho chất đống ở công ty và nhiều vụ kiện tụng khác gây áp lực cực lớn lên tập đoàn Lâm thị.
Trong phòng họp tập đoàn Lâm thị, Lâm Danh Sơn đang đứng thảo luận cùng với các quan chức cấp cao của Lâm thị để bàn bạc phương án ứng đối tiếp theo.
Nếu muốn Lâm thị khôi phục trở về đỉnh cao như trước kia, thứ bọn họ cần không chỉ là thời gian, mà quan trọng hơn là cần khoản đầu tư lớn.
Cửa phòng họp được mở ra, Lâm Tú Minh mang theo vẻ mặt u ám bước vào. “Ông nội, mọi người đây là có ý gì?”
“Con ở đó gánh tội nhiều như vậy, tại sao mọi người không một ai tới đón con?”
Vừa mới vào cửa, Lâm Tú Minh đã bắt đầu dẫn binh hỏi tội.
Bị giam giữ vài ngày, tâm lý của người phụ nữ này dường như đã hoàn toàn bị biến dạng.
Sắc mặt Lâm Danh Sơn trầm xuống, Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung bên cạnh cũng đồng loạt nhíu mày.
“Tú Minh, thái độ của con vậy là sao? Con ăn nói với ông nội như thế đó hà?”
Lâm Văn Dương đứng lên, giọng điệu trách móc, mắng mỏ một câu.
Lâm Tú Minh hừ một tiếng, nói: “Con tỏ thái độ gì, chẳng lẽ thái độ này của con không đúng, sao?”
“Các người cũng đừng có quên con vì sao bị bắt giam, còn không phải vì nhà họ Lâm ư?”
“Đám các người hiện tại là muốn trách cứ tôi sao?”
“Phiền mấy người nhìn cho rõ Lâm thị sở dĩ đến nông nỗi này, tất cả đều nhờ Lâm Ngọc Ngân ban tặng. Nếu không có cô ta, Lâm thị chúng ta bây giờ đã bay cao bay xa từ lâu rồi.”
Lâm Tú Minh đúng là một con người thật ghê tởm.
Mãi cho đến bây giờ, cô ta vẫn có thể dội gáo nước bần lên người Lâm Ngọc Ngân, tất cả mọi chuyện, đều là do một tay Lâm Tú Minh bày ra.