Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Truy Phong cũng hoảng sợ.

“Môn Chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhìn mười mấy người đàn ông nằm ngang dọc khắp nơi, Truy Phong kinh ngạc vô cùng.

“Cậu chủ nhà họ Thẩm kia bảo người đến xử lý tôi bị tôi đánh gãy một chân.”

“Thẩm Tăng Lập?”

Truy Phong nhíu mày: “Anh ta thật to gan, dám làm môn chủ anh không vui, nhà họ Thẩm anh ta đây là muốn chết sao?”

“Môn Chủ, Môn Chủ gì?”

Triệu Hiền Quyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Hùng: “Trần Hùng, cậu là Môn Chủ gì?”

“Lát nữa nói với cậu sau.”

Trần Hùng cười cười, sau đó phân phó Truy Phong xử lý hiện trường, mà anh lại mang theo Triệu Hiền Quyên một lần nữa tiến vào Trang viên Phỉ Thúy.

“Năm đó vẫn nghe Nghiêm Hưng Đằng nói cha cậu ấy muốn xây dựng một vườn Minh Viên ở tỉnh Đông Thành, khi đó cho rằng ông ấy đang đùa, lại không nghĩ tới ông ấy lại thật sự làm được.”

“Tám năm rồi tớ chưa đến đây, chúng ta hãy đi dạo một lần nữa đi.”

Triệu Hiền Quyên có chút hoảng hốt gật đầu, nói: “Trần Hùng, thật sự không có chuyện gì sao?”

“Hãy yên tâm, không sao đâu.”

Hai người sóng vai đi bên trong trang viên Phỉ Thúy này, hiện giờ toàn bộ trang viên đã bị Trần Hùng mua, kế tiếp chờ Nghiêm Hưng Đằng trở về, Trần Hùng muốn tự tay đem sơn trang này giao cho anh ta.

Hai người ở trong Trang viên Phỉ Thúy đi dạo một hồi, trên đường cũng nói không ít chuyện về Nghiêm Hưng Đằng.

Hai năm trước, hơn ba mươi người nhà họ Nghiêm lần lượt qua đời, nhưng vẫn không có tin tức Nghiêm Hưng Đằng đã chết truyền ra, cho nên hiện tại Nghiêm Hưng Đằng nhiều nhất bị coi như là mất tích.

Mà Trần Hùng cũng tin chắc Nghiêm Hưng Đằng khẳng định còn sống, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân đặc thù cho nên đến nay Nghiêm Hưng Đằng còn không dám xuất hiện.

“Nghiêm Hưng Đằng!”

Ngay khi hai người đi dạo đến một khu vườn trong trang viên Phỉ Thúy, Triệu Hiền Quyên lại đột nhiên chỉ vào bên ngoài bức tường hoa viên kích động kêu một tiếng.

Mà lúc này ánh mắt Trần Hùng đang dừng lại ở một hướng khác, nghe được giọng nói của Triệu Hiền Quyên, anh mạnh mẽ xoay người lại: “Hiền Quyên, cậu nói cái gì?”

“Tớ vừa thấy Nghiêm Hưng Đằng.”

Triệu Hiền Quyên chỉ vào một con đường không rộng lớn bên ngoài bức tường của trang viên, lớn tiếng nói.

“Thật sao?”

Trần Hùng trong lòng cũng run lên, theo phương hướng Triệu Hiền Quyên chỉ nhìn lại, nhưng mà lúc này bên ngoài đường phố lại trống rỗng, căn bản không có bóng dáng quen thuộc kia.

“Không có, có phải cậu nhìn nhầm rồi hay không?”

“Nhìn nhầm sao?”

Khi Triệu Hiền Quyên cẩn thận nhìn lại quả nhiên phát hiện bên kia cái gì cũng không có, cô ấy xoa xoa mắt mình nhưng vẫn không có phát hiện gì.

“Nhưng vừa rồi tớ rõ ràng hình như là nhìn thấy cậu ấy, ngay trên đường phố bên kia, cậu ấy từ xa xa nhìn bên này, chẳng lẽ là tớ hoa mắt sao?”

Trần Hùng giống như nghĩ tới một cái gì đó, nói: “Hiền Quyền, cậu chờ tớ ở đây, tớ sẽ đi qua đó xem.”

Nói xong, Trần Hùng nhảy người lên trực tiếp nhảy qua bức tường hoa viên này, chạy về phía đường phố bên ngoài.

Triệu Hiền Quyên không có khả năng nói lung tung, nói không chừng vừa rồi cô ấy thật sự nhìn thấy Nghiêm Hưng Đằng, rất có thể là bởi vì Nghiêm Hưng Đằng biết Trang viên Phỉ Thúy hôm nay được bán đấu giá cho nên nhịn không được nghĩ tới xem, nhưng bởi vì anh ta sợ bị người của tứ đại gia tộc phát hiện cho nên chỉ có thể trốn ở xa xa nhìn.

Có ý nghĩ này, Trần Hùng càng thêm tin tưởng Nghiêm Hưng Đằng nhất định đã xuất hiện, anh thậm chí có thể cảm giác được Nghiêm Hưng Đằng hiện tại đang ở xung quanh đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play