"Trần Hùng, cậu đúng là quá sơ suất rồi, cậu căn bản không hiểu rõ đám người Tả Bất Phàm này rốt cuộc là loại người gì."

Truy Phong hít sâu một hơi, đáp một tiếng "tôi biết rồi" xong liền cúp điện thoại.

Sau đó anh ta lại gọi cho Trần Binh và La Đồ mỗi người một cuộc điện thoại, nói rõ tình huống.

Phản ứng của Trần Binh và La Đồ không khác gì Truy Phong lúc vừa mới nghe thấy tin tức này, trong lòng mấy người bọn họ đều lộp bộp một chút, sau đó cũng không quan tâm đến chuyện của Tưởng Bổn Chiêu bên này nữa, trước tiên triệu tập nhân thủ, nhanh chóng đi về phía nhà hàng Tiếu Hồng bên kia.

Mà lúc này, Trần Hùng đã lái một chiếc xe Hongqi tới cửa nhà hàng Tiếu Hồng, mà đám người Tả Bất Phàm đã sớm đợi ở cửa.

Vì để thuận tiện cho chuyện tiếp theo của đêm nay, đám người Tả Bất Phàm tiêu tiền bao toàn bộ nhà hàng Tiếu Hồng lại, bên ngoài là muốn cho Trần Hùng đủ mặt mũi, sau lưng lại muốn Trần Hùng chết không có chỗ chôn ở đây.

"Môn chủ, ngài tới rồi."

Nhìn thấy Trần Hùng từ trên một chiếc xe Hongqi bước xuống, hơn nữa chỉ có một mình, tâm tình đám người Tả Bất Phàm rất tốt.

Vốn còn đang lo lắng Trần Hùng đem người tới quá nhiều sẽ không dễ xuống tay, bây giờ xem ra, tên Trần Hùng này căn bản không có một chút đề phòng nào, thế mà lại một mình tới đây.

Chỉ có điều nói qua cũng phải nói lại, thuộc hạ của mình mời mình uống rượu, Trần Hùng cũng không cần thiết phải làm to chuyện, tốt xấu gì cậu ta cũng là môn chủ mới của Thanh Cảnh Môn phương bắc, nếu đến cả điểm quyết đoán này cũng không có, vậy cũng không có khả năng bị Quân Minh Hoàng nhìn trúng, đến đây ngồi vào cái bị trí môn chủ Thanh Cảnh Môn phương bắc này.

Hơn nữa, người bình thường đều sẽ không cho rằng đám người Tả Bất Phàm lại có gan lớn như vậy, thế mà dám đại nghịch bất đạo xuống tay với môn chủ.

Trần Hùng cũng hơi mỉm cười chào hỏi đám người Tả Bất Phàm, sau đó tiến vào nhà hàng.

Lúc này trong đại sảnh nhà hàng, đám người Tả Bất Phàm đã chuẩn bị trước một bàn đồ ăn lớn, chỉ chờ Trần Hùng tới đây.

"Môn chủ, chúng ta ăn ở trong đại sảnh, ở đây sẽ không bí bách giống như ở trong phòng bao, hơn nữa nhà hàng này đã bị tôi bao toàn bộ rồi, sẽ không có người khác tới quấy rầy môn chủ."

Trần Hùng nói: "Không nhất thiết phải phô trương lãng phí như thế đâu, chỉ là ăn đêm mà thôi, làm gì phải bao cả nhà hàng."

Tả Bất Phàm nói: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi mời môn chủ ăn cơm, đương nhiên không thể quá keo kiệt rồi."

Nói xong, Tả Bất Phàm bắt đầu rót đầy cốc rượu, đám người Lý Thanh Thạch, Mã Khuê bên cạnh, cũng đều sôi nổi rót đầy cốc rượu.

Bọn họ giơ cốc rượu lên, nói với Trần Hùng: "Môn chủ, chuyện trước đây là chúng tôi làm không đúng, còn mong môn chủ đại nhân đại lượng, đừng trách móc chúng tôi."

"Nào, môn chủ, chúng tôi kính cậu một ly."

Trần Hùng cũng cười cười rót đầy rượu, bưng cốc đứng dậy, cụng một cái với đám người Tả Bất Phàm: "Nếu các người đã nể mặt như vậy, vậy tôi trước hết ở đây cảm ơn mấy người."

Nói xong, mấy người một hơi uống cạn cốc rượu.

"Ăn thôi, môn chủ."

Đoàn người liền bắt đầu ăn uống, trong lúc dùng bữa đám người Tả Bất Phàm không ngừng kính rượu Trần Hùng.

Mà Trần Hùng ai đến cũng không từ chối, chưa tới nửa tiếng, Trần Hùng đã uống gần hết hai bình rượu trắng.

"Môn chủ tửu lượng tốt thật, đêm nay chúng ta không say không về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play