Cửa xe mở ra, Thần Hổ bị người ta ép lên xe, sau đó Thanh Long ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Hùng đang ở tầng sáu mươi nhìn xuống.
Thị lực của người học võ đều tốt vô cùng, cho dù khoảng cách xa như vậy hai người vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt đối phương.
Khóe miệng Trần Hùng hơi cong lên, anh nhìn hốc mắt đỏ hoe còn vương chút nước mắt của Thanh Long.
Sau đó Thanh Long lập tức mở cửa lên xe.
Ông ta muốn đích thân tiễn anh em của mình đến pháp trường, loại cảm giác này giống như có ngàn vạn con dao đâm vào tim vậy.
Trần Hùng cũng không phải một người đa sầu đa cảm, nhưng thấy một màn như vậy anh cũng không nhịn được nhớ đến anh em của mình.
Nếu có một ngày, trong điện Đức Hoàng cũng có người làm phản, lúc đó tâm trạng của Trần Hùng sẽ thế nào?
Trong phòng bày rất nhiều thức ăn nhẹ và rượu vang, nếu đây không phải ngục giam của Thanh Cảnh Môn thì có thể xem nơi này như một phòng tổng thống.
Trần Hùng tự rót cho mình một ly rượu vang, sau đó ngồi xuống sô pha, mà lệnh bài của Bắc môn chủ Thanh Cảnh Môn và phong bì kia đều bị anh đặt trên bàn trà.
“Truy Phong.”
Trần Hùng cầm lấy phong bì kia, muốn mở ra, nhưng ngẫm lại vẫn thôi đi.
Bức thư này đã được dán kín, nếu anh xé ra xem chẳng phải sẽ bị người khác phát hiện là mình nhìn lén sao?
Truy Phong kia là ai?
Trần Hùng không biết Truy Phong là ai, nhưng nhìn phản ứng của Thần Hổ, đối phương chắc cũng là một người vô cùng quan trọng đối với Thần Hổ, hơn nữa chắc chắn Thần Hổ cũng nợ cậu ta không ít.
Trần Hùng và Thần Hổ không có ân oán gì, nhiều lắm là anh vì một cái nhân tình trợ giúp Thanh Cảnh Môn đến Nhật Bản bắt Thần Hổ trở về thôi, cho dù lần này không phải Trần Hùng đến bắt Thần Hổ về, một ngày nào đó Thanh Cảnh Môn cũng sẽ kiếm một người lợi hại khác đến bắt Thần Hổ trở về thôi.
Kể từ khi Thần Hổ nổi lên ác ý với tấn vàng kia, lúc bắt đầu giết chết đồng bọn của mình rồi trốn ra nước ngoài, số phận của ông ta đã bị ấn định rồi.
Nếu trước khi chết Thần Hổ muốn Trần Hùng giúp một việc như vậy, Trần Hùng cũng sẽ không từ chối.
Anh cầm phong bì kia đứng lên, nếu có một này anh có thể gặp gỡ người tên Truy Phong kia, vậy thì đưa cái này cho anh ta đi.
Sau đó Trần Hùng cầm lệnh bài kia lên, cẩn thận quan sát một chút.
Lệnh bài này thoạt nhìn có vẻ đã rất cổ xưa rồi, không hề nghi ngờ cái này đã được truyền lại nhiều năm, có vẻ như môn chủ của Thanh Cảnh Môn đều thông qua cách truyền lại lệnh bài truyền lại chức môn chủ.
Trần Hùng đưa tay vuốt ve lệnh bài, trên mặt tràn ngập sự không nhẫn nại.
“Quả nhiên là cáo già mà, ngay giây phút tôi tiến vào tầm mắt ông, có lẽ ông đã đưa ra quyết định này rồi nhỉ.”
“Thật sự không biết rốt cuộc các người nhìn trúng tôi, hay là nhìn trúng tiền của tôi.”
Trần Hùng lần đầu tiên cảm giác được một cảm giác bất đắc dĩ vô cùng sâu sắc, thậm chí cảm giác của anh lúc này giống như mình là một con rối gỗ bị người ta điều khiển, khiến anh có cảm giác không thể phản kháng.
Hãm sâu vào vũng bùn này là đã không thể thoát ra nữa.
Trần Hùng áp cả lưng mình vào ghế sô pha, sau đó lấy điện thoại ra, gọi video call cho Lâm Ngọc Ngân.
Video vừa kết nối được, bên kia lập tức lộ ra khuôn mặt căng thẳng sốt ruột của Lâm Ngọc Ngân.
“Ông xã, bây giờ anh sao rồi, bọn họ có làm gì anh không?”.
Truyện Phương TâyLâm Ngọc Ngân trong điện thoại hai mắt ửng đỏ, trông vô cùng căng thẳng và sốt ruột.
Trần Hùng nở nụ cười thản nhiên nói: “Đừng lo quá bà xã, anh không sao.”
Nói xong Trần Hùng liền dùng điện thoại quay hoàn cảnh xung quanh một vòng rồi nói: “Thấy không bà xã, nơi anh đang ở chính là phòng tổng thống, người Thanh Cảnh Môn cũng không làm khó anh.”