Phùng Tuyết tái mặt vì sợ hãi, cả người không thể kiềm chế mà run rẩy.

“Phùng Tuyết, ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tôi cho tốt, rồi cô muốn gì sẽ có cái đó.”

“Nếu như cô dám không tuân theo sắp xếp và chỉ thị của tôi, đêm nay, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết...ha ha ha...”

“Anh là cái đồ biến thái.”

Phùng Tuyết rùng mình một cái, vô thức cầm ly rượu đỏ bên cạnh hất thẳng vào mặt anh ta.

Long Anh Khoa cười gằn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm vết rượu còn vương trên mặt, cười dâm đãng nói: “Cũng can đảm đấy, như vậy chơi mới thú vị chứ.”

Nói rồi, Long Anh Khoa trực tiếp đứng lên, đi tới bên người Phùng Tuyết, kéo mạnh cổ áo của cô ấy.

“Anh định làm gì, đồ cầm thú này, mau buông tôi ra.”

“Ha ha, cô nói buông tay tôi liền buông tay, đây chẳng phải là tự làm mình mất mặt hay sao?”

Long Anh Khoa đưa miệng tới gần cổ Phùng Tuyết, cắn mạnh một cái, để lại một dấu răng thật sâu trên vùng cổ trắng mịn của cô ấy: “Mỗi một người phụ nữ từng hầu hạ tôi, đều sẽ được tôi để lại một dấu răng trên cổ, đó là dấu vết độc quyền chỉ thuộc về Long Anh Khoa này, ha ha ha...”

Phùng Tuyết đau đớn hét lên, hoàn toàn suy sụp và đắm chìm trong sự tuyệt vọng lẫn bất lực.

Nhưng mà đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, Long Anh Khoa cau mày buông Phùng Tuyết ra: “Làm sao vậy?”

Độc Long đang đứng bên cạnh phụ trách việc rót rượu liền đáp: “Hình như có ai đó ở bên ngoài.”

“Mẹ kiếp, Bành Khôi kia làm ăn kiểu gì đấy! Đi ra ngoài giết hết bọn chúng cho tôi!”

“Vâng.”

Độc Long đáp lời, nhấc chân bước về phía cửa.

Nhưng anh ta vừa mới di chuyển, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng động ầm ĩ, cánh cửa phòng bị hất tung ra một cách thô bạo.

Một đám người nhốn nháo chạy vào từ phía bên ngoài.

Những người này đều thuộc các gia tộc lớn ở Tô Hàng, tố chất ưu tú, nhận mệnh lệnh của gia tộc đi truy tìm tung tích của Phùng Tuyết.

Vừa nãy khi Tô Quang Huy thông báo vị trí của Phùng Tuyết, những người này là nhóm ở gần hồ Tình Thanh Khiết nhất, cho nên bọn họ chạy tới hồ Tình Thanh Khiết đầu tiên.

Vương Tấn và những người khác đang canh giữ ở bên ngoài đều đã bị những vị cao thủ này đánh gục, một nhóm hơn mười người tìm kiếm một lúc liền nhanh chóng đến được căn phòng này.

“Buông cô chủ Phùng Tuyết ra.”

Vừa bước vào cửa, những người này liền nhìn thấy Phùng Tuyết đang ôm cổ đầy đau đớn. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không ít người ở đây liền cảm thấy bất bình và tức giận.

Trong số họ có không ít người là fan hâm mộ của Phùng Tuyết, thấy minh tinh mình yêu quý bị người khác chà đạp như vậy, trong lòng họ đương nhiên vô cùng phẫn nộ.

“Ồn ào quá, Độc Long, giết hết bọn này đi.”

Độc Long sửng sốt một chút, nói: “Có hơi quá tay không? Dù sao chúng ta cũng đang đại diện cho...”

“Sao, cậu muốn vi phạm mệnh lệnh của tôi à? Đừng có quên thân phận của mình.”

“Vâng!”

Chỉ thấy cổ tay Độc Long xoay chuyển, trên tay bỗng xuất hiện một con dao ngắn. Rồi bóng dáng anh ta thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng, chỉ trong chớp mắt đã tiến đến trước đám người.

Xoẹt xoẹt xoẹt... Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRUМtruye n.V Л --

Chan phía vang lên tiếng la hét thảm thiết, máu văng tung tóe khắp nơi, cho dù những người này có là cao thủ cực mạnh ở Tô Hàng, khi đứng trước mặt Độc Long đều không thể chống trả được quá ba đòn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play