Nhìn thấy cháu gái ở trước mặt vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, trong lòng Trần Tôn Long thực sự vô cùng vui vẻ.
Ông ta thực sự rất muốn ôm lấy Lâm Thanh Thảo vào trong ngực, cùng bé tâm sự thật tốt, nhưng mà hiện tại tất cả đều không thể làm được.
“Đúng vậy Lâm Thảo, ông nội phải về nhà, thời gian nữa ông sẽ đến tìm cháu chơi đùa có được hay không?”
“Dạ.”.
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Lâm Thanh Thảo gật đầu rất quả quyết: “Vậy ông nội nhất định phải nhớ đến chơi với Lâm Thảo nha, chúng ta ngoéo tay.”
“Được, ngoéo tay.”
Trần Tôn Long cũng vui vẻ nở nụ cười hi hi ha ha, thật giống như là sau khi nhìn thấy Lâm Thảo, tất cả mọi phiền muộn đều vứt ở phía sau.
“Tạm biệt Thanh Thảo.”
“Tạm biệt ông nội.”
Cuối cùng là Trần Tôn Long và Bôn Lôi cùng nhau rời khỏi, trở lại xe, Trần Tôn Long nhìn thấy qua cửa xe nhìn về nhà Thanh Thảo, trong mắt tràn ngập sự không nỡ.
“Ông chủ, kỳ thực ông có thể ngả bài với cậu ba, rất nhiều chuyện ngoài mặt có thể nhìn thấy nhưng lại không giống vậy.”
“Mấy năm nay, ông thực sự quá khổ, hơn nữa tình huống hiện tại của nhà họ Trần, nếu như cậu ba biết rõ được chân tướng có thể giúp được, cậu ấy vô cùng lợi hại, so với tưởng tưởng của tôi còn lợi hại hơn, cho nên…”
“Im miệng, Bôn Lôi!”
Lời nói của Bôn Lôi còn chưa nói xong, liền bị Trần Tôn Long cắt ngang, ông ta hít sâu một hơi, trong mắt phiếm phiếm nước: “Tôi chỉ còn lại đứa con trai này.”
Một câu nói ý vị thâm trường của Trần Tôn Long, chỉ còn đứa con trai Trần Hùng này? Vậy Trần Kỳ Lâm đâu? Có thể nào là bệnh tình của Trần Kỳ Lâm đã không thể cứu vãn được, hoàn toàn không thể cứu được sao? Cho nên Trần Tôn Long mới nói chỉ còn Trần Hùng là đứa con duy nhất?
“Ông chủ, nhưng mà nếu như ông không nói, hiểu lầm của các người sẽ ngày một sâu, đến một ngày nào đó đến cả cậu ba ông cũng sẽ mất đi.”
“Đi tới đâu tính tới đó, Trần Hùng là con trai tôi, tôi cũng hiểu nó nên đã thăm dò tin tức, chắc chắn nó sẽ trở về phía Bắc, tôi không ngăn cản được.”
Nói đến đây, Trần Tôn Long lại xoay đầu nhìn về cửa sổ lần nữa, bầu trời bên ngoài bao phủ bởi đám mây ngũ sắc, hôm nay là tết âm lịch, đối với nước Vạn Hoa mà nói cũng là một ngày vô cùng đặc biệt.
Gia đình sum họp, mỗi thành viên trong gia đình đều tụ họp vào ngày hôm nay, cùng trải qua một cái tết vui vẻ.
Nhưng mà Trần Tôn Long ông ta không được như vậy, mặc dù ông ta là chủ nhân của gia tộc quyền thế ở phía Bắc, nhưng chỉ có thể rơi vào tình cảnh vợ con ly tán, thật sự là quá bi ai.
Nửa đêm, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa.
Lúc này Thanh Thảo đã ngủ sâu, bởi vì hôm nay là lễ mừng năm mới, cho nên Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân phá lệ cho Thanh Thảo ngủ cùng bọn họ.
Đêm này Thanh Thảo vô cùng vui vẻ, cho dù là lúc đi ngủ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thế giới của con nít chính là đơn thuần như vậy, không có ai lừa ai, không có ân oán tình cừu, bọn chúng rất thích năm mới, cũng hy vọng được ăn tết, bởi vì đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong một năm của bọn chúng.
Lâm Ngọc Ngân giúp Thanh Thảo đắp chăn lại thật tốt, sau đó nhìn về phía Trần Hùng đứng bên cửa sổ.
Trần Hùng nhìn thấy ánh sáng pháo hoa bên ngoài cửa sổ, cả thành phố lúc này đã yên tĩnh trở lại.
Trên mặt anh lúc này có một loại phiền muộn không rõ, ai cũng đều biết trong lòng Trần Hùng rất khó chịu.
Lâm Ngọc Ngân đi về phía Trần Hùng. Sau đó một tay kéo anh vào trong ngực giống như lúc trước đây Trần Hùng đã ôm cô.
“Em biết rõ trong lòng anh hiện tại rất khó chịu, nếu anh muốn khóc thì anh cứ khóc ra đi.”