Đối với quyết định này của Lâm Ngọc Ngân, Lâm Phương Dung và Lâm Văn Dương cũng không có phản đối gì, trước kia thời điểm bọn họ ở tập đoàn Lâm Huỳnh, đều là ngồi trên tầng cao, mỗi ngày ngồi trong phòng làm bật điều hòa.

Hôm nay Lâm Ngọc Ngân không thể nào bởi vì bọn họ là thân thích của cô, liền sắp xếp cho bọn họ chức vị tốt.

Tập đoàn Ngọc Thanh chính là như vậy, muốn đi lên thì phải dựa vào năng lực của chính mình, có năng lực như thế nào thì vị trí của bản thân sẽ tương ứng như vậy, tuyệt đối không có chuyện đi cửa sau.

Vì thế, Lâm Phương Dung và Lâm Văn Dương cũng không có biểu hiện bài xích gì, cả hai đều đống ý với sự sắp xếp của Lâm Ngọc Ngân.



Xem ra, những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này, đã làm cho người trong gia đình này thay đổi không ít đi.

Nhưng trên thực tế, có thật sự như thế hay không?

Gió lạnh thổi qua, năm nay mùa đông ở thành phố Bình Minh thật sự là rất lạnh, ngoài cửa sổ thậm chí còn có tuyết trắng rơi, gió tuyết lạnh lẽo.

Lâm Phương Dung ngủ ở trong căn phòng ấm áp, bên ngoài khung cảnh tuyết rơi lạnh băng, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.

Bà ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ rất mỏng, cũng chỉ đắp lên người một cái chăn mỏng.

Mấy ngày qua bà ta ngủ thật sự rất ngon rất an tâm, hơn nửa năm qua bà ta chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ rốt cuộc lại có thể ngủ trong biệt thự một lần nữa, trong bầu không khí ấm áp, loại cảm giác này không phải nói là có bao nhiêu thoải mái.

Đêm khuya, một trận chuông điện thoại dồn dập đánh thức Lâm Phương Dung tỉnh lại từ trong mộng.

Bà ta có chút tức giận, hận không thể lập tức ném điện thoại đi, nhưng mà khi thấy số điện thoại hiển thị trên ID, trong nháy mắt Lâm Phương Dung hoàn toàn tỉnh ngủ.

Bà ta cọ cọ một chút liền ngồi dậy, cả người liền nghiêm túc trước nay chưa có, trong nghiêm túc, thậm chí còn ẩn chứa vài phần khẩn trương và sợ hãi.

“Bà chủ!”

“Ngủ giường lớn, ở trong căn phòng ấm áp như thế có cảm giác không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói một người phụ nữ, nghe vào hình như tuổi không khác biệt lắm với Lâm Phương Dung.



“Dạ... Bà chủ!”

Trong một khoảnh khắc, Lâm Phương Dung khẩn trương không biết nên trả lời như thế nào.

Đầu bên kia điện thoại người phụ nữ nói tiếp: “Đừng quên chuyện tôi giao cho cô, cô là một hạt giống tốt, phải nhớ rõ mọc rễ nẩy mầm vì tôi biết không.”

Lâm Phương Dung hít sâu vào một hơi, vội vàng gật đầu, nói: “Bà chủ, tôi biết, tôi nhất định không quên lời bà chủ giao phó.”

“Vậy thì tốt, nếu cô dám làm chuyện gì không vừa ý tôi, tôi chắc chắn không khách khí với cô đâu, thủ đoạn của tôi, cô rất rõ ràng mà phải không?”

“Hiểu rõ...rõ ràng, Phương Dung tuyệt đối không dám phản bội bà chủ.”

“Được rồi, cứ như vậy đi.”

Cúp điện thoại, mồ hôi lạnh không khỏi làm ướt cả người Lâm Phương Dung, người phụ nữ ở bên kia điện thoại không biết là có địa vị gì, nhưng mà từ phản ứng của Lâm Phương Dung là có thể thấy được, người phụ nữ này, tuyệt đối không phải dạng người hiền lành gì.

Về phần bà ta rốt cuộc muốn Lâm Phương Dung làm những việc gì, cũng chỉ có trong lòng Lâm Phương Dung biết rõ.

Cốc cốc cốc!. Truyện Hệ Thống

Nơi cửa phòng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, tiếng động này làm Lâm Phương Dung giật mình.

Bà ta một chút cũng không muốn mở cửa, nhưng mà cửa phòng cũng không có khóa, đối phương lấy tay xoay nắm cửa phòng, đi vào.

Người vào là Lâm Danh Sơn, lúc này khuôn mặt kia thoạt nhìn cũng không vui vẻ gì, hết sức âm trầm.

“Cha, đêm hôm khuya khoắt, cha đây là có chuyện gì sao?”

Lâm Phương Dung nhìn Lâm Danh Sơn đứng ở cửa, có phần không vui vẻ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play