Thử hỏi ở Nhật Bản này, có tổ chức giang hồ nào có thể cùng lúc chuẩn bị nhiều súng đại bác như vậy trên thuyền, con mẹ nó này không phải là điên rồi sao?

“Thần Ẩn, quả nhiên là Thần Ẩn.”

Chính vào lúc này, người trong chiếc tàu bên cạnh bỗng kinh ngạc mà hét lớn lên.

Không sai, đó chính là Thần Ẩn, chuyên giúp phía chính phủ Nhật Bản quản lý đám giang hồ Nhật Bản, tính chất của bọn họ, giống y hệt Thanh Cảnh Môn của Vạn Hoa.

“Người đó là Quỷ Đằng, đám người đứng trên chiếc tàu đó, là đội Quỷ võ sĩ mạnh nhất của Thần Ẩn.”

Những chiếc tàu của đám giang hồ Nhật Bản trực tiếp nói ra thân phận của người vừa tới, tổ chức Thần Ẩn cấp trên của Nhật Bản, át chủ bài là đội Quỷ võ sĩ, Quỷ Đằng là lãnh đạo trong đội võ sĩ quỷ.

Chỉ có khi Thần Ẩn tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn họ mới hành động thành đội hình như vậy.

Khó trách trên con tàu này có mấy chục cái súng đại bác, khó trách bọn họ dám trực tiếp bắn hạ vương kỳ của điện Thiên Vương, cũng chỉ có loại tổ chức cấp cao này, mới có gan lớn và sự dũng cảm như vậy, để cạnh tranh với một tổ chức lớn như điện Thiên Vương.

Quyền lực của điện Thiên Vương dù có to lớn cỡ nào đi nữa, nhưng vẫn luôn thuộc về giang hồ, còn chính phủ, lại cao hơn giang hồ.

Tàu lớn tiến thẳng tới chỗ Trần Hùng, đi một đường thẳng tắp, nói cách khác đi qua một con đường này, bọn họ căn bản không suy xét tới tàu của những thế lực giang hồ Nhật Bản khác.

Phía trước bị chặn đường liền trực tiếp đâm đắm con tàu lớn đó, sóng nổi lên, cũng đủ khiến cho rất nhiều chiếc tàu nhỏ rơi xuống đáy biển.

Thần Ẩn, chính là phát rồ như vậy, bọn họ điên cả rồi, đến tổ chức của nước mình cũng chẳng thèm để tâm.

Lúc này, Trần Hùng cùng Tả Quang Đông đã tới phía trước boong tàu, lúc nhìn thấy con tàu treo cờ Thần Ẩn càng lúc càng tới gần, trán của Trần Hùng đã nhăn thành hình chữ xuyên.

Anh không ngờ tới chuyện lần nãy sẽ dẫn tổ chức Thần Ẩn của chính phủ Nhật Bản lại đây.

Bọn người kia rốt cuộc muốn làm sao, chẳng lẽ bọn họ cũng bị giải thưởng năm triệu đô la Mỹ kia hấp dẫn sao, thế này thì vô con mẹ nó lý quá rồi còn gì?

Tốt xấu gì cũng đại diện cho quốc gia vậy mà cũng đê tiện vậy, không biết xấu hổ đến như thế, vô liêm sỉ hơn gia tộc Xuân Vũ nữa, không biết giới hạn!

Chẳng bao lâu, con tàu lớn đió đã tiến gần tới, khoảng cách cách đám người Trần Hùng chưa đầy ba trăm mét.

Mặc dù bọn họ đã dừng nhưng từng đợt sóng lớn ập tới làm con tàu của Trần Hùng lắc lư dữ dội.

Sau một thời gian dài lắc lư, con tàu cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Hùng đứng ở đầu tàu, ngửa mặt nhìn về Quỷ Đằng ở phía đầu tàu bên kia, cùng với một số Quỷ võ sĩ và thêm vài chục khẩu đại bác.

Trần Hùng thực sự không thích cảm giác này, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm này, cùng với cảm giác bị vô số họng súng nhắm vào.

Nhưng anh không thể không chấp nhận tất cả, hễ khi bên kia ra lệnh bắt đầu, mấy chục khẩu đại bác có thể bắn cho con tàu của bọn họ thành cái rổ trong vòng thời gian không tới một phút ngắn ngủi.

Hơn nữa, đối phương vừa bắt đầu đã bắn hạ vương kỳ của Thiên Vương Điện, điều này cho thấy rõ quyết tâm của họ. Bọn họ không thèm để ý tới Thiên Vương Điện của anh, cũng không chịu cho Thiên Vương Điện tí mặt mũi nào.

Trong suốt mười giây, mặt biển im lặng một cách kỳ lạ, sau đó một giọng nói qua micro vang lên.

“Điện chủ điện Thiên Vương, nếu không muốn chôn mình tại đây thì lập tức giao Thần Hổ ra, chúng tôi sẽ cho phép các người rời đi.”

Quả nhiên, đối phương là bám theo Thần Hổ tới, hơn nữa, bọn họ còn hơi cố kỵ điện Thiên Vương, cho nên lúc bắt đầu bọn họ mới muốn thương lượng.

Trần Hùng vẫy tay với người bên cạnh, có một cao thủ lập tức tìm một cái loa lớn tới cho Trần Hùng.

Trần Hùng cầm loa lên, giống như là đẩy mạnh tiêu thụ thức ăn ngoài chợ, so với cái micro kia của người ta, thật sự trông có hơi buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play