Sau khi Ngô Trung Kiên đi xuống, Kim Đồ Khiếu đứng lên nói: "Lôi đại đương gia, nếu ngày các ông công khai hành hình Ngô Trung Kiên, nhất định bên phủ Trạng Nguyên Tây Thục sẽ phái người đến cứu, có cần nhà họ Kim chúng tôi giúp một tay không?"

Lôi Quốc Định nói: "Ý tốt của Kim nhị gia chúng tôi xin ghi nhận, nhưng nơi này là địa bàn của nhà họ Lôi, không cho phép bất cứ kẻ nào diễu võ giương oai ở đây cả."

"Vậy được rồi."

Kim Đồ Khiếu không nói nữa, nói nhiều quá lại có phần cố ý.

"Đại đương gia, không biết nhà họ Lôi các ông dự định thế nào về trận quyết chiến một tháng sau?"

Mục đích đám người Kim Đồ Khiếu đến tỉnh Triều Văn lần này đúng là để lôi kéo nhà họ Lôi, Kim Đồ Khiếu cũng nhân cơ hội này muốn thăm dò thái độ của nhà họ Lôi.

Lôi Quốc Định nói: "Chờ tôi xử lý việc của Tam đương gia xong rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc được chứ?"

"Ha ha, được."

Kim Đồ Khiếu chắp tay nói: "Vậy tôi sẽ chờ tin của Đại đương gia."

Lôi Quốc Định gật đầu nói: "Chẳng mấy khi Kim nhị gia đến tỉnh Triều Văn của tôi một chuyến, tất nhiên Lôi Quốc Định tôi làm chủ nhà phải tận chức tận trách, nhưng tình hình bây giờ của nhà họ Lôi ông cũng thấy rồi, tiếp đón không chu toàn, còn mong Kim nhị gia thông cảm."

Kim Đồ Khiếu vội vàng nói: "Lôi đại đương gia khách khí rồi, mọi sự vẫn nên lấy chuyện của Tam đương gia làm trọng, tấm lòng của Đại đương gia, tại hạ xin ghi nhận."

"Ừm! Chờ sau khi tôi tự tay giết chết kẻ thù rồi, sẽ cùng Kim nhị gia uống một ly."

"Được, tôi chờ."

Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, tuy Lôi Quốc Định không hề nói muốn gia nhập phe cánh của nhà họ Lôi, nhưng những lời này đã đủ để chứng minh thái độ của ông ta.

...

Ban đêm, ánh trăng tròn u ám treo trên bầu trời đêm, một đám mây đen bồng bềnh che khuất mặt trăng.

Trong căn nhà bỏ hoang ở một nơi không người lui tới, bầu không khí xung quanh tràn ngập âm u đáng sợ.

Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân hạ thấp thân phận ở trong căn nhà bỏ hoang này, hôm nay bọn họ hoàn toàn có cơ hội rời khỏi tỉnh Triều Văn, Trần Hùng muốn chạy trốn, không ai ở nhà họ Lôi có thể ngăn được anh.

Nhưng cuối cùng, Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân đã lựa chọn ở lại.

Chưa nói đến bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo nhà họ Lôi, chỉ với việc Ngô Trung Kiên bị người nhà họ Lôi bắt lại đã khiến Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân không thể không ở lại tỉnh Triều Văn.

"Giữa trưa mai, nhà họ Lôi sẽ hành hình Ngô Trung Kiên trên đài."

Sau khi Trần Hùng biết được tin này, anh cũng vô cùng khiếp sợ, bởi anh không ngờ rằng Ngô Trung Kiên lại to gan như vậy, dám trốn Ngô Bán Cung lén chạy đến tỉnh Triều Văn.

Đến thì đến đi, quan trọng là người này còn bị người của nhà họ Lôi bắt lại.

"Ông nội cậu ta chứ!"

Trần Hùng nặng nề nện một quyền lên tường trong căn nhà bỏ hoang, bây giờ quả thật Ngô Trung Kiên đã gây ra tai vạ lớn cho bọn họ rồi.

Ngô Trung Kiên bị bắt, Trần Hùng không thể nào thờ ơ mặc kệ, dù sao đối phương cũng là Trạng Nguyên của phủ Trạng Nguyên, hơn nữa còn là con rể tương lai của Viên Trọng Chi, anh không thể trơ mắt nhìn Ngô Trung Kiên chịu chết.

"Tôi đã liên hệ với ông cụ rồi."

Thám hoa Bạch Vân bên cạnh mở miệng nói: "Ông cụ bảo chúng ta đừng quản Ngô Trung Kiên, còn nói để cậu ta chết luôn thì tốt quá."

Thám hoa Bạch Vân nhìn qua rất tiều tùy, trong đôi mắt cũng phủ đầy tơ máu, đã không còn phong độ hoạt bát khi xưa.

Ông ta đã thức trắng hai ngày rồi.

"Ông ấy giận quá mới nói vậy thôi." Trần Hùng cười ha ha, đoán chừng bây giờ Ngô Bán Cung sốt ruột sắp điên rồi.

Nhưng chuyện này không thể gấp được.

"Đêm nay người của tôi chuẩn bị nhập cảnh, cố gắng hết sức chạy đến tỉnh Triều Văn trước khi trời sáng. Nếu hiện giờ nhà họ Lôi đã ầm ĩ với chúng ta đến mức này thì không cần thiết phải kéo dài nữa."

"Ừ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play