Khuôn mặt của Thiết Chiến lúc này mới nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, hôm nay sẽ không có ai có thể làm ông bị thương được đâu.”

Có một câu nói này của Thiết Chiến, Thẩm Anh nhất thời cũng trở nên yên tâm không ít.

Sau đó ông ta vội vàng giới thiệu: “Thầy Thiết Chiến à, đây là Lương Mỹ Ngọc, em nuôi của tôi, em ấy là nữ hoàng châu báu ở thành phố Bình Minh.”

Thiết Chiến nheo mắt nhìn chăm chú vào Lương Mỹ Ngọc một cái, loại ánh mắt mang hàm chứa ý vị sâu xa khiến cho Lương Mỹ Ngọc không được thoải mái lắm.

Xuất phát từ sự lễ phép, Lương Mỹ Ngọc chi hơi gật đầu chào hỏi với Thiết Chiến.

Sau đó cô nhìn về phía Thẩm Anh, dùng một giọng điệu trách móc nói: “Anh, em đã nói với anh rồi, chuyện này em có thể tìm người xử lý giúp anh, anh làm vậy là có ý gi?”

Trong lòng Thầm Anh trở nên hốt hoảng, vội nói: “Ngọc à, chuyện này có ảnh hưởng đến sự an nguy của nhà họ Thẩm anh, không phải là trò đùa đâu.”

“Chỉ có thầy Thiết Chiến ở đây anh mới có thể yên tâm được.” Thiết Chiên cau mày, nói: “Sao thế, ông chủ Anh, hôm nay còn moi người khác sao, lẽ nào ông không tin tưởng Thiết Chiến tôi?”

Thẩm Anh lại vội nói: “Thầy Thiết Chiến bớt giận, em gái nuôi này của tôi là vì an nguy của nhà họ Thầm tôi mà suy nghĩ nhiều một chút thôi, nhiều hơn một người thì cử xem như là có thêm một trợ thủ.”

“Trợ thủ?”

Thiết Chiến để ý đến Trần Hùng đang ngồi trên ghế sô pha bên kia nghịch điện thoại, cười nói: “Chính là cậu ta?”

“Ưm chuyện này”

Thẩm Anh nhất thời có chút xấu hổ, ảnh mắt khi nhìn về phía Trần Hùng lại càng thêm miệt thị.

“Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì chi mới hơn hai mươi, chắc không phải là vẫn đang đi học đó chứ, ông chủ Anh, ông tìm cậu ta tới là muốn biểu diễn cho người ta xem tiết mục cầu thanh niên trẻ đi tìm cái chết sao?”

“Người anh em này, cậu đang thiếu tiền sao, lão già này muốn nhắc nhở cậu một câu, có được chút tiền nhưng lại không còn mạng sống để trở về tiêu đâu!”

Lương Mỹ Ngọc có chút không vui nói: “Trên đời này thực lực của người học võ mạnh hay yeu không phải chỉ cử lấy tuổi tác ra là đo đạc được đầu, những trận đấu quyền anh kia đều chia cấp đấu theo trọng lượng chứ có bao giờ chia cấp theo tuổi tác đâu nhi?”

Thiết Chiến nhướn mày, nói: “Cô Ngọc đây là muốn chấp vấn lão già này sao?”

Thiết Chiến cũng bắt đầu có chút không vui, nói: “Tuyển thủ quyền anh sao có thể lấy ra để so sánh và bình luận với lão già này được chứ?”

Nói xong, Thiết Chiến giơ hai nắm tay của mình lên, hai nắm đấm dược bao phủ đầy bởi những vết chai sán dày cộm.

“Lão già này học võ từ năm bốn tuổi, khổ luyện công phu đến giờ đã hơn bốn mươi năm.”

“Bảo vật trấn giữ Tàng Phong Quyền nổi tiếng bấy lâu, một túi cát sắt nặng hơn ba trăm ký, đã bị lão già này đấm văng ra xa ba mét.”

“Các người biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Khuôn mặt Thiết Chiến đắc ý và coi thường nhìn đám người Lương Mỹ Ngọc, Thẩm Anh vội trả lời: “Có nghĩa là gì?”

Bóp.

Thiết Chiến đột nhiên đấm tay lên chiếc bàn trà gỗ ở trước mặt, âm thanh vang vọng, chiếc bàn trà vô giá kia đã bị Thiết Chiến đập thành mấy miếng gỗ vụn trong chớp mắt.

“Lợi hại thật!”

Thẩm Anh vội giơ ngón tay cái lên: “Danh nghe quyền trượng của bậc siêu sao võ thuật Thiết Chiến đã được luyện đến cảnh giới tối thượng, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.” Thiết Chiến đắc ý thu tay về, nói: “Mấy tên vệ sĩ mà ông mời từ bên ngoài về, lão già này có thể một tay đập chết hết thảy.”

“Một lát nữa khi đàn em của Lục Đỉnh Thiến đến đây thì cũng không qua nổi được một chưởng của lão này đâu.” Thiết Chiến nói tràn đầy tự tin, Thẩm Anh đứng một bên nghe xong thì gật đầu lia lịa như trống tỏi.

Lúc này một cái đập tay kia của Thiết Chiến quả thật là đã kinh thiên động địa, vốn đĩ trong lòng ông ta còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ lại cảm thấy mọi chuyện ổn cả rồi.

Nhưng vào đúng lúc này, Trần Hùng vẫn luôn ngồi chơi trò đầy hộp trên điện thoại đột nhiên bật cười nhẹ một tiếng.

Trong tiếng cười đó như hàm chứa một loại chế nhạo khinh thường những tên ngốc.

Sắc mặt của Thiết Chiến trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, trong mắt có ẩn chứa sự bất mãn, lạnh lẽo.

“Cậu cười cái gì?”

Trần Hùng hừ nhẹ một tiếng, trả lời: “Tôi cười ông ếch ngồi đáy giếng, cười ông tự kiêu cuống vọng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play