Cho nên Tôn Ngọc Vinh cũng không nói gì nhiều nữa, ông ta cho người mua cho Phó Văn Lâm một bộ đồ mới khác, bên trong bên ngoài đều thay hết một lượt.

Sau đó bọn họ lại dùng máy thăm dò kim loại kiểm tra toàn thân Phó Văn Lâm, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì thì mới để Phó Văn Lâm ra khỏi tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề.

Và khi Phó Văn Lâm đi ra khỏi tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề thì ở một góc bên ngoài đã có một chiếc Cadillac dừng ở đó.

Người lái xe chính là thần cược Lạc Tiến, người ngồi bên ghế phụ chính là Trần Hùng.

Phó Văn Lâm xác định xung quanh không có ai theo dõi xong thì mở cửa chiếc xe Cadillac này ra.

“Cậu Hùng! Cậu Tiến.”

Sau khi lên xe, Phó Văn Lâm liền chào hỏi với Trần Hùng và Lạc Tiến.

“Ừm, ông Lâm, vất vả cho ông rồi.”

Lúc này trong tay Trần Hùng đang cầm một chiếc điện thoại, trên màn hình điện thoại đang phát lại đạo video mà lúc nãy Phó Văn Lâm với Tôn Ngọc Vinh ở trong tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề.

Ba người nhìn nhau rồi cười, sau đó lái xe nhanh như chớp rời khỏi đây.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Hùng bọn họ chạy xe đến trong một bệnh viện ở phía tây thành phố bên này, tối hôm qua bọn họ ở đây rất lâu, và bây giờ bọn họ lại đến nữa.

Tất cả mọi thứ trong bệnh viện đã được chuẩn bị đâu vào đó, sau khi bước vào, Phó Văn Lâm trực tiếp nằm xuống giường.

Còn Trần Hùng thì lấy từ trong người ra một bộ Biển Thước thần châm, sau đó rút ra một con dao phẫu thuật mỏng như cánh ve, anh muốn làm phẫu thuật cho Phó Văn Lâm.

Vị trí phẫu thuật là đôi mắt, bởi vì tối hôm qua, Trần Hùng lợi dụng y thuật tinh xảo của anh để để cấy ghép công nghệ cao tương tự vào giác mạc của Phó Văn Lâm.

Loại công nghệ cao này không có tên cụ thể, nó thuộc một loại máy ảnh chụp võng mạc rất tinh vi, loại này hiện chưa có trên thị trường, chỉ những người có thân phận đặc biệt mới có thể mua được.

Nói một cách đơn giản và thô lỗ hơn, thì thứ này ban đầu được sản xuất cho các đặc công cấp cao.

Đồng thời, một số phần tử bất hợp pháp sẽ thông qua đường đi đặc biệt để mua được loại máy ảnh này, sau đó sử dụng nó trên bàn đánh cược, chỉ cần một có dân cờ bạc cấy máy ảnh này vào, họ gần như có thể bất khả chiến bại trên bàn đánh bạc.

Và Lạc Tiến chính là thần cược có tiếng lẫy lừng trên quốc tế, cho nên anh ta có thể có được cái thứ đồ này.

Đương nhiên Lạc Tiến không thèm dùng cái thứ này trên bàn đánh cược để giành chiến thắng, tên gọi thần cược của anh ta hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh thực sự của mình mà có được!

Cho dù là cấy vào hay rút máy ảnh này ra đều cần phải có y thuật đẳng cấp mới được, có thể nói như thế này, nhìn ra khắp cả Tô Hàng hay chậm chí là miền Nam thì cũng không có cách nào tìm ra được bác sĩ có thể làm được phẫu thuật cấy ghép này.

Nhưng mà Trần Hùng có thể, y thuật thừa hưởng của anh với Cái Hoàng, đặc biệt là trên phương diện dùng dao này, thì càng dày công tôi luyện.

Vì thế, tối hôm qua Trần Hùng đã lấy loại máy ảnh chụp võng mạc này từ Lạc Tiến, sau đó dùng mấy tiếng đồng hồ để cấy ghép vào trong giác mạc của Phó Văn Lâm.

Hôm nay Phó Văn Lâm đến tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, chính là muốn lợi dụng loại máy ảnh này, để nắm giữ các loại chứng cứ phạm tội của tổ chức tập đoàn Ngọc Tề này. Mặc dù những chứng cứ này không nhất định có thể kết tội tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, nhưng một khi phát tán cái này lên mạng, thế thì cả tổ chức này cũng xem như là tiêu đời rồi.

Đây chính là điều mà lúc đầu Trần Hùng nói, anh không chỉ phải giúp Quỹ Sao Quang giải quyết phiền phức lần này, mà đồng thời còn muốn loại bỏ luôn cái khối u ác tính tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề này.

Đương nhiên anh làm như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với cả tập đoàn Ngọc Tề, nhưng mà anh không sợ, bởi vì đây chính là bước đột phá mà Trần Hùng muốn tìm khi nói ban đầu.

Trần Hùng mất gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng phẫu thuật xong.

“Ông Lâm, trong vòng một tháng tới, tốt nhất là ông luôn đeo mặt nạ mắt, con mắt này không được tiếp xúc ánh sáng.” Trần Hùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play