“Vâng, thưa ông Lâm.” Cô trợ lý vội vàng gật đầu, trên thực tế thì chuyện này cô ta đã vô vùng thành thạo rồi, chỉ là số tiền quyên góp từ thiện lần này quá lớn, cho nên cần phải rắc rối hơn nhiều.

“Ừm, thế cô để tâm nhiều hơn chút.”

Tâm trạng của Phó Văn Lâm rất tốt, ông châm một điếu thuốc: “Lúc trước trong một vùng núi ở tỉnh Vân, trẻ em ở đó đi học cần phải đi qua một cây cầu khỉ vô cùng nguy hiểm. Số tiền lần này có thể lấy một phần để tu sửa lại cây cầu đó.”

“Đến lúc đó đặt tên cây cầu đó là cầu Ngọc Thanh!”

“Vâng thưa ông Lâm.”

“Ừm, cô đi ra ngoài trước đi.”

Phó Văn Lâm hút một hơi điếu thuốc cầm trong tay, ho vài tiếng dữ dội, cô trợ lý bên cạnh vội vàng nói: “Ông Lâm, ông không được hút thuốc nữa, sức khỏe của ông chịu không nổi đâu, hơn nữa bác sĩ cũng đã nhắc nhở nhiều lần rồi, bảo ông nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình.”

Phó Văn Lâm cười nói: “Không sao đâu, không phải đang vui sao, hút một điếu không trở ngại gì đâu.”

“Không được.”

Cô trợ lý nói một cách rất nghiêm túc: “Ông Lâm, ông nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình, nếu như ông thật sự gặp chuyện gì không may thì những trẻ em ở vùng núi đó... ”

Cô trợ lý vẫn chưa nói xong thì Phó Văn Lâm cười cười, rất tự giác, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó lấy hộp thuốc là bật lửa trong ngăn kéo ra vứt luôn vào trong thùng rác.

“Thế này là được rồi chứ gì?”

Cô trợ lý cười, gật đầu: “Ông Lâm, tôi đi làm việc đây.”

“Đi đi.”

Thế nhưng đúng vào lúc cô trợ lý này định rời khỏi phòng làm việc của Phó Văn Lâm thì cánh cửa phòng làm việc một người khác mở ra.

Người phụ trách quan hệ ngoại giao của Quỹ Sao Quang vội vội vàng vàng đi vào, nói: “Ông Lâm, không hay rồi, tập đoàn Ngọc Tề bên đó.”

“Tập đoàn Ngọc Tề?” Phó Văn Lâm chau mày: “Chuyện gì.”

Người phụ trách này đáp lại: “Tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề yêu cầu Quỹ Sao Quang chúng ta chuyển số tiền từ thiện cho bên tổ chức của bọn họ bên đó, tổ chức của bọn họ sẽ đi từ thiện, nguyên nhân là do phạm vi quyên tặng của Quỹ Sao Quang của chúng ta quá nhỏ, còn tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề bọn họ có thể khiến nhiều người cần số tiền này nhận được sự giúp đỡ.”

“Khốn kiếp!”

Phó Văn Lâm nổi giận đùng đùng: “Đây là tập đoàn Ngọc Tề đó muốn ăn cướp sao?”

Cô trợ lý bên cạnh cũng trầm mặt xuống, nói: “Tô Hàng này ai mà không biết tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề đó chính là dùng để rửa tiền. Nếu như số tiền từ thiện của Quỹ Sao Quang chúng ta phải thông qua bọn họ để từ thiện thì sợ là chín mươi phần là rơi vào trong túi của bọn họ, điều này sao có thể được?”

Người phụ trách này nói: “Yêu cầu này quả thực là quá đáng quá rồi, nhưng tập đoàn Ngọc Tề là doanh nghiệp lớn, Quỹ Sao Quang của chúng ta hoàn toàn không đấu lại bọn họ.”

“Đi con đường chính phủ.” Cô trợ lý nghiến răng nói: “Tôi vẫn không tin là tập đoàn Ngọc Tề của bọn họ gọi Đông Tề Thiên là ông trời của Tô Hàng này, yêu cầu này của bọn họ hoàn toàn là vô lý.”

“Làm không được.” Người phụ trách này nói: “Nếu bên phía chính phủ có ích thì chúng ta đã đến từ sớm rồi. Theo quy trình chính thức, bọn họ không bị coi là bất hợp pháp, hơn nữa bọn họ hoàn toàn có thể nhận được sự chấp thuận của chính phủ dựa vào lai lịch và mối quan hệ của bọn họ, và trực tiếp hợp nhất Quỹ Sao Quang của chúng ta với tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, đến lúc đó, ngay cả quyền phát biểu chúng ta cũng không còn nữa rồi.”

Cô trợ lý sốt ruột giậm chân, quay người qua nhìn Phó Văn Lâm, nói: “Ông Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play