Đến cửa khu biệt thự ven hồ Tây Tử, vừa vặn Trần Hùng nhìn thấy Ngụy Tuấn từ trong bóng đêm từ xa đi đến.

Thân hình Trần Hùng nhảy lên, lập tức trốn sau cây cổ thụ ở cửa, che giấu thân thể mình.

Lúc này Ngụy Tuấn đã đi ra ngoài biệt thự, khi ông ta đi đến cửa, nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định xung quanh không có ai, mời đi về phía con đường trước mặt.

Mặc dù là đêm khuya, nhưng trên con đường này vẫn có xe taxi đi qua đi lại, nhưng Ngụy Tuấn không hề định ngồi xe, mà đi dọc ven đường.

Tốc độ của ông ta không nhanh không chậm, nhưng mỗi khi đến góc cua, ông ta đều sẽ lấy tốc độ cực nhanh để thay đổi phương hướng của mình, sau đó biến mất ở góc cua.

Đây là phương pháp đặc biệt được sử dụng để tránh bị người khác theo đuôi, người có thân thủ kém hơn, thật sự sẽ không thể theo đuôi Ngụy Tuấn.

Nhưng Trần Hùng lại không như vậy, anh là người toàn năng, mặc dù anh rất ít khi làm loại chuyện theo đuôi này, nhưng đối với anh mà nói chuyện này không có gì khó cả.

Một đường Trần Hùng đều theo sát sau lưng Ngụy Tuấn, thân thủ của anh hơn Ngụy Tuấn nhiều, cho nên Ngụy Tuấn hoàn toàn không thể phát hiện ra Trần Hùng.

Sau gần nửa tiếng, cuối cùng Ngụy Tuấn dừng lại trước một toàn nhà.

“Thanh lâu Tân Nguyệt?”

Nhìn thấy tên toàn nhà trước mặt, Trần Hùng có chút hoang mang.

Toàn nhà này rất cổ điển, giống như kiến trúc thời cổ đại vậy.

“Không lẽ đây là?”

Nhìn hoàn cảnh nơi này, trong lòng Trần Hùng đã mơ hồ đoán ra cái gì đó.

Lúc này, Ngụy Tuấn đứng ở cửa mấy giây, sau đó tiến vào trong Thanh lâu Tân Nguyệt.

“Ngụy Tuấn vẫn còn sở thích như vậy sao?”

Trần Hùng có chút buồn cười, sau khi Ngụy Tuấn đi vào, anh cũng theo vào.

Ngay cả môi trường bên trong cũng được trang trí vô cùng cổ điển, giống hệt như những gì được chiếu trên tivi vậy.

Vốn dĩ Tô Hàng là một thành phố tương đối cổ điển, cho nên một số nơi giải trí ở đây cũng duy trì nét cổ điển này.

Thanh lâu Tân Nguyệt có ba tầng, bên trong người đi qua đi lại, bầu không khí phồn hoa, nơi này không cần giới thiệu cũng biết là làm gì, chính là thanh lâu.

“Tối nào Ngụy Tuấn cũng đến đây là tìm thú vui sao?”

“Ha ha ha.”

Trong lòng Trần Hùng thật sự vô cùng buồn cười, lúc trước anh vẫn còn thảo luận với Viễn Trọng Chi, có phải Ngụy Tuấn chỉ thích đao kiếm, xem đao thành vợ mình, nhưng không ngờ, ông ta lại là loại người như vậy.

Ông ta còn chơi vui hơn bất kỳ người nào khác nhiều, vậy mà mỗi tối đến chạy đến thanh lâu chơi bời.

Trần Hùng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chẳng trách hôm qua khi nhìn thấy Ngụy Tuấn luyện đao có chút kỳ lạ, nhưng lúc đó rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào Trần Hùng cũng không thể nói ra được.

Nhưng lúc này, Trần Hùng đã hiểu rồi, hôm nay khi Trần Hùng thấy Ngụy Tuấn luyện đao có chút hư, chính là không có loại tinh thần như lúc trước ông ta phất đao, rõ ràng là không đủ sức lực.

Xuất hiện loại tình huống này, chắc là có liên quan đến chuyện mỗi tối Ngụy Tuấn đều trầm luân ở nơi phồn hoa này.

“Chú Ngụy ơi, lần này để chú đến Tô Hàng là giúp đánh trận, chứ không phải để chú tìm hoa vấn liễu. Chú xem chú đi, gấp gáp đào rỗng cơ thể như vậy, vậy sau đó còn chơi thế nào nữa chứ?”

Trần Hùng có chút cạn lời, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc, theo lý mà nói chuyện này cũng không đúng.

Ngụy Tuấn không giống người như vậy, dù sao người này làm chuyện gì cũng đều ổn trọng, cho nên theo lý mà nói, ông ấy không nên làm ra loại chuyện này.

Mọi chuyện này đều vô cùng bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play