Anh cũng không biết vì sao lần này anh lại không ra tay đuổi cùng giết tận, có lẽ là bởi vì giữa Thích Trùng và anh không hề có thù hận gì với nhau.

Lúc này, chiếc thuyền ca nô chở Tô Cẩn Lương và Thích Trùng cũng không hề lái về phía bờ hồ bên kia, mà là chạy về phía mặt hồ ở phía xa.

Ban đầu tốc độ của thuyền rất nhanh, nhưng sau đó khi nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, thế là tốc độ của chiếc ca nô này cũng từ từ chậm lại.

Trong miệng Tô Cẩn Lương toàn là máu, mà con dao kia vẫn còn cắm ở trên bụng cô ta.

“Thích Trùng, anh đã phá giới rồi.”

“Tôi thực sự không ngờ thế mà anh lại giết người vì tôi.”

Nói đến đây Tô Cẩn Lương bỗng nở một nụ cười, mà nụ cười này ngay cả Thích Trùng cũng chưa từng nhìn thấy.

Bây giờ Tô Cẩn Lương đã bị bạn bè xa lánh, tất cả mọi người xung quanh cô ta đều muốn mạng sống của cô ta, vậy mà cuối cùng lại chỉ có một mình Thích Trùng canh giữ ở bên cạnh cô ta.

Thích Trùng ôm Tô Cẩn Lương vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt của Tô Cẩn Lương.

“Cô chủ, cô đừng nói chuyện nữa, tôi sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ bảo vệ cô.”

“Tôi... Tôi sắp chết rồi. Thích Trùng à, tôi lạnh quá, ôm chặt lấy tôi.”

“Thích Trùng, tôi đã từng hỏi anh, anh có thích tôi không? Đã bao giờ anh rung động trái tim vì tôi chưa? Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết được không?”

Thích Trùng im lặng.

Tô Cẩn Lương lại nở nụ cười, đang cười cô ta lại bắt đầu ho dữ dội, sau đó một ngụm máu lớn từ trong miệng cô ta chảy ra.

“Thích Trùng, anh... đã rung động rồi.”

“Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng anh không phải là hòa thượng, mà tôi cũng không phải là cô chủ nhà giàu gì đó.”

“Thích Trùng, ôm tôi thật chặt, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh tôi. Cảm ơn anh... Tạm... Biệt.”

Nói đến đây, Tô Cẩn Lương trợn to hai mắt, hai tay cũng yếu ớt buông xuống.

Lúc này, đầu óc Thích Trùng hoàn toàn trống rỗng: “Không... Không...”

Anh ta liên tục đưa tay chạm vào khuôn mặt của Tô Cẩn Lương, giúp cô ta lau đi vết máu trên mặt, anh ta liên tục gọi tên của Tô Cẩn Lương, nhưng đối phương đã không còn trả lời được nữa.

Trong tâm trí của Thích Trùng liên tục xuất hiện những hình ảnh của anh ta và Tô Cẩn Lương lúc hai người ở bên nhau.

Ngay từ khi anh ta mới bước chân vào nhà họ Tô, từng li từng tí đều quanh quẩn trong tâm trí của anh ta giống như đang chiếu một thước phim.

Đặc biệt là lần đó, khi anh ta và Tô Cẩn Lương bơi lội ở trong hồ bơi, hình ảnh Tô Cẩn Lương quấn lấy đùa giỡn với anh ta càng khiến cho trái tim của Thích Trùng như bị kim châm.

“Cẩn Lương.”

Thích Trùng ôm chặt lấy Tô Cẩn Lương, khóc không thành tiếng.

Giờ phút này, người hòa thượng là anh ta đã rung động tình cảm rồi.

Ở bên kia, tên thuộc phe Khuất Tử đang lái thuyền thực sự sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Bởi vì lúc này toàn thân Thích Trùng đang toát ra một loại khí tức vô cùng đáng sợ, giống y như một tên ác ma.

Tên này nhìn thấy tình hình không ổn, bất chấp nơi này có phải là đang ở giữa hồ hay không, cứ thế trực tiếp nhảy xuống khỏi thuyền.

Chiếc thuyền ca nô trở thành con thuyền đơn độc, lênh đênh ở giữa lòng hồ.

Thích Trùng ôm lấy thi thể của Tô Cẩn Lương, toàn thân đều đang liên tục run rẩy.

“Mười năm nhưng không thấy một lời từ biệt, trên đời này lại không có một đóa hoa, chỉ có duy nhất một điều này, Bồ Đề hỏi Phật của ta, tại sao độ ta không độ nàng.”

“Gieo nhân kiếp trước lòng không ngừng lo lắng.”

“Tiểu hòa thượng quay đầu lại, tiếng tụng kinh trở nên khàn khàn.”

“Trên đời này không còn nàng nữa, Bồ Đề không độ nàng.”

“Cơn gió này vẫn thổi mãi, năm tháng rối loạn ai, nàng vén mái tóc dài, cất đi mõ gỗ, dưới tán cây bồ đề không còn nàng nữa, lại mấy mùa hè nữa trôi qua, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng nàng đã không còn nữa rồi.”

“Chuông sớm còn gõ mấy hồi, mặc kệ thế gian phồn hoa, ta vẫn cúi đầu cười, lại không gặp được mái tóc dài của nàng, ta cười hỏi Phật Tổ, ngài phổ độ cho ngàn vạn nhà.”

“Tại sao, độ ta không độ nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play