“Lạc Tiến, anh là thần cược, bất cứ chuyện gì cũng muốn dùng cược để phân thắng thua, vậy chúng ta đặt cược một ván thì thế nào?”

Lạc Tiến vốn dĩ đã chuẩn bị tấn công, tạm thời thu lại lá bài trong tay, nói: “Muốn đánh cược với tao?”

“Đúng.”

Bạo Phong nói: “Anh nói không sai, Binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong chúng tôi thật sự không dám đối địch với Thiên Vương điện.”

“Nhưng chúng tôi vẫn cần có danh tiếng, hi vọng anh có thể hiểu cho.”

Lạc Tiến cười nói: “Nói đi, mày muốn cược thế nào?”

Bạo Phong nói: “Tôi không đánh cược với anh, chúng ta đánh riêng, tôi không để anh chịu thiệt, tôi và anh đấu với nhau.”

“Tôi thắng, anh giao Tô Quang Huy cho tôi xử lý, tôi thua, tôi lập tức sẽ rời khỏi đây.”

Lạc Tiến dùng lòng bàn tay chống cằm, cười: “Được. Tao cũng không để mày chịu thiệt, mày có thể dùng tất cả vũ khí trên người mày.”

Thật ra Lạc Tiến có chút ngông, đối phương có súng, nhưng anh ta không định để Bạo Phong bỏ súng xuống.

Súng là một loại vũ khí, nếu như hầu hết lực chiến đấu của Bạo Phong đều ở trên súng, Lạc Tiến cũng không có lý do bảo người ta bỏ súng xuống.

“Được.” Bạo Phong cũng không khách sáo, đây là tự Lạc Tiến nói, mình không ép anh ta.

“Trước khi đánh, dọn sân đã.” Lạc Tiến nói.

“Được.”

Nói xong, Bạo Phong trực tiếp dẫn theo nhóm đàn em của mình sang một bên.

Lạc Tiến quay đầu nói với Tô Quang Huy phía sau: “Trong vòng một tiếng, tất cả mọi người trên tàu đều phải rời khỏi, hơn nữa bảo bọn họ giữ miệng cho tốt, bất cứ người nào cũng không được làm lộ chuyện này ra ngoài.”

“Nếu như bọn họ dám làm lộ ra dù chỉ một chút, Thiên Vương điện tôi tuyệt đối có thể điều tra ra được, cận thận cả nhà bọn họ đều sẽ phải chết.”

“Được.”

Tô Quang Huy vội vàng gật đầu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho một con tàu khác đến.

Không đến một tiếng, đã có một du thuyền khác lái đến bên này, tất cả mọi người trên thuyền đều bị di chuyển lên con thuyền kia.

Sau khi du thuyền kia rời đi, trên Hổ Quyển rộng lớn mênh mông này chỉ còn lại một du thuyền cô đơn lạnh lẽo lênh đênh trên mặt hồ.

Đại sảnh du thuyền vốn dĩ ồn ào tiếng người lập tức trở lên trống không, trong tay Bạo Phong cầm khẩu IMI Desert Eagle màu vàng đi đến giữa đại sảnh.

Mà bộ bài trong tay Lạc Tiến kéo dài thành một đuôi rồng, cũng đi đến giữa.

“Tô Quang Huy, tự tìm một chỗ nấp đi, nếu như bị thương chết rồi, vậy thì mấy ngày nay tôi đều tốn công vô ích rồi.”

Nói xong, Lạc Tiến đã đứng đối mặt với Bạo Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dần dần nồng nặc mùi thuốc súng.

“Trận chiến ngày hôm nay, công bằng công chính, nếu như mày thật sự có thể thắng được tao, cho dù có giết tao, Thiên Vương điện cũng sẽ không tìm Binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong bọn mày để tính sổ.”

Bạo Phong nghe thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên: “Đắc tội rồi.”

Trong phút chốc, hai luồng khí tức bá đạo lần lượt tỏa ra từ trên người Bạo Phong và Lạc Tiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play