"Quả nhiên, quả nhiên vẫn không giết được tên Trần Hùng kia, nhưng Trần Hùng lại giết Tô Văn Hùng rồi, ha ha ha."
Thích Trùng ở bên cạnh hơi run lên trong lòng, vẻ mặt anh ta khó có thể tin được nhìn Tô Cẩn Lương: "Cô chủ, ông chủ ông ấy chết rồi sao?"
"Đúng vậy."
Tô Cẩn Lương trực tiếp nhấn nút tắt, cô ta không có cảm xúc thương tâm gì cả, giống như người đã chết kia hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta cả.
Thích Trùng đột nhiên dừng xe lại, trước ngực anh ta nhấp nhô lên xuống, trên mặt lại hiện ra vẻ rối rắm rất rõ ràng: "Cô chủ, cô đã sớm dự đoán được loại kết cục này rồi đúng không? Hoặc là nói, tất cả những thứ này vốn chính là do cô sắp xếp.".
Truyện Huyền Huyễn"Cô chủ, đêm nay là cô cố ý để cho ông chủ đi chịu chết đúng không? Ông ấy chính là cha của cô đấy."
"Câm miệng, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi."
Tô Cẩn Lương đột nhiên rít gào quát lớn với Thích Trùng một tiếng, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô ta nổi giận với Thích Trùng lớn như vậy.
Thích Trùng trầm mặc.
Dường như Tô Cẩn Lương cũng ý thức được mình đã nói hơi nặng lời, cô ta vội vàng nói: "Thích Trùng, tôi… tôi không phải có ý đó, anh đừng có suy nghĩ lung tung."
Thích Trùng cũng không trả lời, anh ta không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu sau, cuối cùng Tô Cẩn Lương lại lên tiếng lần nữa: "Thích Trùng, cái này không thể trách tôi được, thật sự không thể trách tôi. Anh cũng biết đó, cha tôi đã sớm biết chuyện của Tô Văn Mãnh rồi, ông ta sẽ không bỏ qua cho tôi đâu."
"Còn hơn đến cuối cùng bị ông ta vì đại nghĩ mà không quan tâm tới người thân, chẳng qua là tôi ra tay trước thì chiếm được lợi thế mà thôi."
Giờ khắc này Tô Cẩn Lương thật sự cực kỳ kinh khủng, kinh khủng đến mức giống như một con ác ma vậy.
Còn ma quỷ hơn cả đứa con riêng của nhà họ Kiều Kiều Tiết Dũng lúc trước.
Trên thế giới này đôi khi thật sự là vô cùng kỳ diệu. Giống như ác ma Tô Cẩn Lương thế mà lại có thể tìm được người quyết một lòng với cô ta như Thích Trùng, mà trong lòng của Thích Trùng lại hết sức trong sáng.
"Thích Trùng, anh giúp tôi một việc được không?"
"Cô chủ, cô muốn bảo Thích Trùng làm cái gì?" Thích Trùng hỏi.
Tô Cẩn Lương nói: "Trần Hùng vẫn chưa chết, bước tiếp theo anh ta chắc chắn là sẽ đối phó với tôi, tôi không phải là đối thủ của anh ta."
Thích Trùng nói: "Cô chủ, cho dù là tôi có đánh cược tính mạng này thì tôi cũng sẽ bảo vệ cho cô chủ."
Tô Cẩn Lương liên tục lắc đầu, cô ta nói: "Thích Trùng, anh tự đánh giá bản thân quá cao rồi, anh không có khả năng là đối thủ của Trần Hùng. Cho nên Thích Trùng, lần này anh nhất định phải giúp tôi."
"Trần Hùng đã giết chết cha tôi, mà cha tôi lại là gia chủ của nhà họ Tô, bây giờ gia chủ của nhà họ Tô đã chết rồi, thần bảo vệ nhà họ Tô chúng ta kia nhất định phải ra mặt. Thích Trùng, anh là đồ đệ của ông ta, cho nên bây giờ anh đến Chùa Kim Lôi, mời ông ta xuống núi được không?"
"Cái gì?”
Trong đầu Thích Trùng ong một tiếng, anh ta căn bản không nghĩ đến thế mà Tô Cẩn Lương lại có chủ ý như vậy.
So với đầu óc của Tô Cẩn Lương, Thích Trùng quả thật là rất đơn thuần.
Tất cả mấy thứ này, Tô Cẩn Lương đã tính toán xong từ lâu rồi. Đây là cô ta trực tiếp biến cha của mình trở thành quân cờ, chỉ cần Tô Văn Hùng chết đi, vậy thì thần bảo vệ của nhà họ Tô kia mới có thể ra tay được.
Mà cũng chỉ có Thích Trùng, mới có tư cách tới chùa Kim Lôi mời thần bảo vệ kia xuống.
Giờ khắc này Thích Trùng coi như đã hiểu ra được điều gì đó, vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ nói: "Cho nên cô chủ, ngay cả Thích Trùng cũng là một quân cờ của cô thôi đúng không?"
Tô Cẩn Lương lại lắc đầu liên tục, cô ta nói: "Thích Trùng, anh đừng có suy nghĩ lung tung, thật sự không phải như anh nghĩ đâu. Chỉ là tình hình bây giờ anh cũng thấy đấy, chỉ có ông ta ra tay thì mới có thể đối phó được với cái tên Trần Hùng kia."
Tô Cẩn Lương kéo cánh tay của Thích Trùng lại một phen: "Thích Trùng, anh chắc chắn sẽ giúp tôi đúng không? Nếu không Trần Hùng chắc chắn sẽ giết tôi đó, anh cũng không muốn trơ mắt nhìn tôi bị Trần Hùng giết chết mà đúng không?"