“Một chút bản lĩnh đàn ông cũng không có, từ đầu tới chân đều là phế vật, phế thực sự.”
Lâm Ngọc Ngân cũng rất khó hiểu, dựa theo những gì từ trước tới nay cô hiểu về Trần Hùng mà nói, Trần Hùng chắc chắn không phải người như vậy mới đúng.
Cái lần ở tập đoàn Hiển Lâm kia, anh ấy dùng một tay đập vỡ cả bàn hội nghị.
Hơn nữa, lúc ấy Trần Hùng đã từng giải thích với Lâm Ngọc Ngân rằng, trước kia khi anh vẫn còn là một tên ăn mày đã thường xuyên phải đánh nhau với người để giành thức ăn cho nên mới có thể rèn luyện được một thân thủ tốt như vậy.
Mà bây giờ, hành động của Trần Hùng lại khiến cho Lâm Ngọc Ngân như rơi vào sương mù, rất mờ mịt.
Mà bên này, Lưu Ánh Nguyệt nghe Lưu Cường giải trình xong thì cũng lập tức nổi trận lôi đình: “Trần Hùng quả nhiên là một tên rác rưởi không ai bằng, cậu ta rốt cuộc đang làm trò gì thế?”
“Vợ và con gái bị người ta khiến cho sợ hãi mà cậu ta lại quay người bỏ chạy, đúng là rác rưởi mà!”
“Nhưng cũng không đúng.”
Lưu Anh Nguyệt bây giờ cũng rất bối rối, không hiểu ra sao. Lần trước ở nhà Lý Cường bà ấy đã có cơ hội tận mắt chứng kiến thân thủ của Trần Hùng.
Lúc ấy Trần Hùng chỉ dùng hai cú đã khiến hai tên đầu đường xó chợ do Lý Cường mời đến bay màu, hơn nữa khi ra tay, thủ đoạn ấy còn rõ mồn một trước mắt kia mà.
“Trần Hùng tại sao lại như thế?”
“Tên rác rưởi đó làm tôi mất hết mặt mũi.”
Lâm Thanh Dũng đứng cạnh đó thì thở dài đầy bất đắc dĩ, lúc ở trên thuyền ông đã từng cố ý nhắc nhở Trần Hùng rồi, không ngờ vừa mới xuống thuyền cái, Trần Hùng đã lại gây ra chuyện đáng chê trách như vậy.
Lâm Thanh Dũng vẫn luôn biết mình là người được coi là nhu nhược, hèn nhát rồi, ưng không ngờ hôm nay thấy được chính mình con rể thậm chí còn hèn nhát hơn cả mình.
Lúc này trên xà lan cách đó không xa. Trong một gian phòng nhỏ ngập tràn mùi vị của ni-cô-tin.
Một gã đàn ông trung niên ngồi trước một chiếc bàn gỗ dài, trong tay ông ta kẹp một điếu thuốc lá, chốc chốc lại đưa lên miệng rít một hơi.
Đứng phía sau ông ta là một gã đàn ông đeo kính râm đen, trên người của tên này có thể phát hiện ra những hơi thở nguy hiểm.
Trần Hùng đẩy cửa đi vào, anh đi thẳng đến trước mặt người đàn ông trung niên kia rồi ngồi xuống đối diện.
“Lục Tấn, lâu rồi không gặp.”
“Thật sự không ngờ rằng, chỉ không tới mười năm ngắn ngủi cậu lại có thể trở thành một trong Ngũ Hổ tướng của nhà họ Trần, đúng là rất có bản lĩnh đấy.”
Thì ra, Trần Hùng quen biết người đàn ông này. Ngũ Hổ tướng trong nhà họ Trần có được vị thế rất cao.
Nhà họ Trần là một gia tộc quyền lực ở phía bắc, mà môn hạ của Tam Vương Ngũ Hổ kẻ nào kẻ đây đều là nhân vật có số má ở đây, bất kể là thực lực hay thủ đoạn xử lý công việc đều là kẻ có tài không ai bằng.
Lục Tấn lại rít một hơi thuốc lá, híp mắt đánh giá Trần Hùng trước mặt mình, “Nhưng năm này, cậu thay đổi cũng thật nhiều.”
“Tôi còn nhớ rõ đứa trẻ bị nhà họ Trần đuổi đi khóc toáng lên năm đó.”
Trần Hùng nghe vậy cũng cười: “Vậy sao, tôi thì quên hết mấy thứ đó rồi, nhưng nhắc lại thì đúng là thật mất mặt.” Lục Tấn lấy một điếu thuốc lá trong bao ra rồi đưa cho Trần Hùng, vừa hỏi: “Làm điếu chứ?”
Trần Hùng tiếp lấy điếu thuốc, bật lửa, rít một hơi.
“Tôi cũng thật bất ngờ khi ông tìm đến tôi, và lại còn biết tôi ở Bắc Giang.”
“Vì sao không đến thẳng Bình Minh?”
Lục Tấn cười nói: “Chẳng lẽ cậu quên rằng, tôi chính là người gốc Bắc Giang sao? Năm đó chẳng qua vì chút việc nhỏ mới ra Bắc.”
“Ban đầu cũng định đến thành phố Bình Minh tìm cậu nhưng cậu lại tự động tìm tới cửa rồi.”
“Trần Hùng, có điều này phải nói cho cậu, chắc Dương Thiên Hạo đã nói với cậu rồi, bà chủ, rất nhớ cậu đấy.”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Lục Tấn cũng dần thu lại, trong mặt hiện lên một nỗi buồn vô cớ: “Một người đã hơn 70 tuổi, cũng gần đất xa trời rồi, lại nhớ nhung cháu mình như vậy, cậu có thể nhẫn tâm nhớ cậu thành bệnh sao, hay phải đợi tới khi bà ấy chết?”
Trần Hùng thở ra một làn khói mờ mờ, nở nụ cười nói: “Trần Kỳ Lân bệnh tình càng ngày càng xấu đi rồi hả?”
“Cũng tạm được.”
Trân Hùng cười ha hả: “Tên Dương Thiên Hạo lần trước tới đây xong không nhắc nhở ông sao?”
“Nhắc nhở cái gì?”
Trần Hùng đứng lên, nghiêng đầu lại gần Lục Tấn, thấp giọng nói: “Nhắc ông tới tìm tôi, đầu tiên phải có can đảm đối mặt với cái chết.”.
Đam Mỹ Hay“Lục Tấn, ông… có sợ chết không?”