“Chuyện gì vậy, hình như tôi vừa mới nghe thấy tiếng gì đó?”

Lưu Trọng là người đầu tiên dừng việc làm ở trong tay mình lại và nói với Thịnh Quân đang ở luyện đánh cùng với anh ta.

“Hình như tôi cũng nghe được.” Thịnh Quân nhíu mày lại.

“Là tiếng súng.”

Khôi Huy Thiệu rút một con dao màu xám ở thắt lưng của mình ra trước rồi nói: “Có tiếng súng ở bên ngoài.”

“Đi ra ngoài xem thử.”

Tưởng Môn Thần cũng nhảy ra ngoài, tiếp theo là nhóm người Hồ Điệp, Lâm Tiểu Phong và Trần Đại Lực.

Trong chốc lát, cả nhóm hơn hai mươi người của Hang Sói đều chạy ra ngoài.

Bọn họ vừa đi đến trước cửa liền nhìn thấy cảnh tượng ông Dương dẫn theo hơn năm mươi người đang đổ dầu hỏa vào nhà kho ở trước mặt, tất cả mọi người đều sửng sốt trong vài giây ngay lập tức.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Trần Đại Lực đưa tay sờ trán của mình vài lần rồi nói với vẻ mặt nghi ngờ.

“Chú chó ngao Tây Tạng của tôi bị người khác đánh chết rồi.” Lưu Trọng nổi giận ngay lập tức khi nhìn vào chú chó ngao Tây Tạng chảy đầy máu và nằm ở dưới đất.

“Mẹ nó, đây là dầu hỏa, bọn họ đang đổ dầu hỏa đấy.”

“Con mẹ nó, chán sống rồi à.”

Vào lúc này, tất cả những thành viên của Hang Sói mới phản ứng trở lại: “Các anh em, có người đến gây chuyện rồi, anh em lên giết chết chúng nó.”

À ú!

Những âm thanh như tiếng sói tru lập tức vang lên ngay giữa nhà kho, những âm thanh thật sự là tiếng sói tru, tiếng sói hú xen lẫn với tiếng gào thét của những thành viên của Hang Sói khiến cho người khác cảm thấy sởn cả gai ốc lên.

Đám người ông Dương đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn ở trong lòng, bởi vì dường như nhóm người mà bọn họ nhìn thấy vào lúc này đều trông có vẻ không bình thường.

Những người này còn đang sửng sốt thì Trần Đại Lực ở trước mặt bọn họ đã điên lên mà lao thẳng về phía bọn họ.

Điều này xảy ra quá đột ngột và hoàn toàn không hề bất kỳ màn dạo đầu nào cả, thậm chí đối phương còn không hỏi rốt cuộc bọn họ đến nơi này làm gì liền trực tiếp nhào tới.

Ngay vào lúc đám người ông Dương bọn họ đã phản ứng trở lại thì đã có bảy tám người anh em ngã xuống rồi.

“Chính là những người này đã giết chết Ngũ Long bọn họ ở trên cầu, bây giờ những người muốn trả thù hãy lao lên đi.”

Ông Dương lớn tiếng hét lên và cầm lấy con dao được ông ta lau đến sáng bóng, anh ta lập tức tấn công về phía những thành viên của Hang Sói.

Tên ông Dương này chính là cao thủ của nhà họ Tống và đã đi theo Tống Văn Hồng hơn ba mươi năm nên năng lực thật sự vô cùng mạnh.

Ngay trong chớp mắt đã có một thành viên của Hang Sói bị anh ta chém bay ra ngoài, một nhát dao này vô cùng tàn nhẫn, tốc độ của rất nhanh cũng rất nhanh và đã đâm nát vài chiếc xương sườn của người thành viên Hang Sói này.

Ngay vào lúc ông Dương chuẩn bị cầm dao để đối phó với một thành viên của Hang Sói nữa thì Khôi Huy Thiệu đã lao nhanh về phía anh ta.

Keng keng keng!

Đây là những âm thanh đặc biệt được phát ra sau khi kim loại va chạm vào nhau, những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Khôi Huy Thiệu và ông Dương trực tiếp chiến đấu được mười hiệp, cuối cùng ông Dương đã đâm một nhát dao vào người của Khôi Huy Thiệu.

Trên người của Khôi Huy Thiệu cũng xuất hiện một lỗ máu chảy ròng ròng ngay lập tức, thế nhưng Khôi Huy Thiệu lại tiếp tục tiến về phía trước như thể không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Cùng lúc đó, Hồ Điệp và một thành viên Hang Sói sử dụng dao làm vũ khí cũng tham gia vào trận chiến, bọn họ xem như đã nhận ra rằng tên ông Dương này rất mạnh, vì vậy bọn họ bắt buộc phải hợp sức lại mới có thể đánh bại ông ta.

Lúc đầu Hang Sói rất xem trọng danh dự của bản thân mình, mỗi một thành viên của Hang Sói đều không mong muốn những người khác nhúng tay vào khi bọn họ đang chiến đấu một mình.

Thế nhưng thời gian dần trôi qua thì càng ngày càng có nhiều người của Hang Sói tham gia vào cuộc chiến hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play