“Ngài Hồng Tống Văn Hồng đúng không?”

Lúc này, một người đàn ông có khí chất chính trực khác đi về phía Tống Văn Hồng, theo sau anh ta, còn có vài cảnh sát.

“Xin được tự giới thiệu, tôi tên là Châu Tuấn Dương, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức tiếp quản nơi này, bây giờ chúng tôi nghi ngờ rằng trong vài năm qua, ông có liên quan đến hối lộ quan chức nhà nước, ác ý gây thương tích cho các xí nghiệp từ bên ngoài đến, thu tiền bất hợp pháp, góp vốn bất hợp pháp và nhiều lần cố ý gây thương tích, giết người,… bây giờ chính thức bắt giữ ông.”

“Cái gì?”

Não của Tống Văn Hồng ong một tiếng nổ tung.

Châu Tuấn Dương nói: “Ngài Hồng, đúng lúc ở đây là phòng tạm giam, thật là bớt đi rất nhiều phiền phức, vào trong đi.”

Một vị cảnh sát bên cạnh liền nhanh chóng mở cửa phòng tạm giam ra, bọn họ khách sáo mời Trần Hùng từ bên trong ra, sau đó đẩy Tống Văn Hồng vào trong.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào, đây không phải là sự thật, các anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

Đầu óc của Tống Văn Hồng hỗn loạn, ông ta căn bản không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao vài phút trước ông ta còn nắm chắc phần thắng, thế mà nhanh như vậy, ông ta đã chuyển đổi thân phận với Trần Hùng, trở thành tù nhân.

Trần Hùng đi ra ngoài, quay đều nhìn Tống Văn Hồng bên trong, cười nói: “Bây giờ, ông tin rồi chứ? Tống Văn Hồng, tiếp theo đây là nhà họ Tống các ông và Thương Minh phía nam.”

Sắc mặt của Tống Văn Hồng tái mét, cả người tựa như bị rút đi hết sức lực vậy, trực tiếp ngã xuống đất.

“Ngài Hùng, có người ở bên ngoài đợi ngài.”

Châu Tuấn Dương đi đến trước mặt Trần Hùng, mặt đầy kính trọng nói.

“Tôi biết rồi.”

Trần Hùng nói: “Những năm này khối u ác tính Thương Minh phía nam này đã làm quá nhiều quá nhiều chuyện xấu trong giới kinh doanh phía nam rồi, chắc chắn phải loại bỏ.”

“Điều đó là tất nhiên rồi thưa ngài Hùng.”

Châu Tuấn Dương vỗ ngực cam đoan nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả chứng cứ và tài liệu rồi, sau đêm nay, Thương Minh phía nam sẽ hoàn toàn tan rã, nhà họ Tống cũng nhất định sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng, khối u ác tính này, chắc chắn sẽ bị loại bỏ.”

Trong song sắt, Tống Văn Hồng vô cùng khiếp sợ, ông ta vỗ lên song sắt như điên, hét lớn với Trần Hùng xin tha.

“Người đang làm trời đang nhìn, tôi không có quyền khống chế luật pháp, cho nên Tống Văn Hồng, ông cầu xin tôi cũng không có ích gì.”

“Tặng cho ông một câu, tự mình gây ra tội lỗi, không thể sống!”

Trần Hùng xoay người rời khỏi nơi này, ngoài cửa, một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đã sớm đậu ở đó.

Trần Hùng mở cửa xe ra bước lên, ngồi vào hàng ghế phía sau.

“Xưng hô như thế nào?” Trần Hùng quay đầu nhìn người đàn ông mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn bên cạnh, hỏi.

“Mã Dương, một trong ba mươi ba sứ quân của Thanh Cảnh Môn, quản lý của trụ sở Tô Hàng.”

“Ừm, ba mươi ba sứ quân Thanh Cảnh Môn.”

Trần Hùng trầm ngâm: “Tôi rất tò mò, Thanh Cảnh Môn các anh ở Vạn Hoa, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào, so với Hắc Thuẫn của nước Mỹ, Thẩn Ẩn của Nhật Bản và Kha Lạc Kha của nước Nga, thì Thanh Cảnh Môn mạnh hơn hay là yếu hơn bọn họ vậy?”

Mã Dương ha ha cười một tiếng, trả lời: “Thanh Cảnh Môn được đặc biệt lập ra để nhằm vào các gia tộc hàng đầu và thế lực giang hồ của Vạn Hoa, là một cơ quan vô cùng đặc thù của chính phủ Vạn Hoa, nếu cần thiết, các cơ quan của Vạn Hoa phải hợp tác vô điều kiện với Thanh Cảnh Môn chấp hành nhiệm vụ, đồng thời trong tình huống đặc biệt, Thanh Cảnh Môn có quyền điều động quân đội.”

“Còn về Hắc Thuẫn, Thần Ẩn và Kha Lạc Kha mà anh nhắc đến, tính chất tồn tại của Thanh Cảnh Môn chúng tôi cũng giống như bọn họ, nhưng mà quốc gia thì khác, ai mạnh ai yếu tôi cũng không biết.”

Nói đến đây, Mã Dương xoay người lại, như cười mà không cười nhìn Trần Hùng, nói: “Lời giải thích này của tôi, anh có hài lòng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play