Tô Cẩn Lương có thể không xem trọng Tô Văn Hùng, nhưng không thể không nể mặt mẹ mình.

Cộp một tiếng, Tô Cẩn Lương cuối cùng vẫn là quỳ gối trên mặt đất, điều này giống như quỳ trước người mẹ đã khuất của cô, Tô Văn Mãnh cùng với liệt tổ liệt tông nhà họ Tô.

Tô Cẩn Lương nhíu chặt mày, cô cố gắng để bản thân đóng vai người sắp bị đổ oan, nhất định phải diễn thật tốt.

“Cha, con không hiểu.”

Tô Văn Hùng giận tím mặt, lớn tiếng trách mắng: “Mày đang giả ngu hay sao, Tô Cẩn Lương, chân tướng tất cả mọi việc tao đã điều tra rõ ràng rồi.”

“Bây giờ, trước liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, trước mặt mẹ con và Tô Văn Mãnh nói cho cha biết, em trai mày Tô Văn Mãnh có phải là do mày giết chết hay không.”

Tô Cẩn Lương chỉ thấy trong đầu ong ong, sau đó là một mảng trống rỗng.

Nhưng mà loại trống rỗng liền biến mất không tăm hơi chỉ sau vài giây, ngay sau đó Tô Cẩn Lương lắc mạnh đầu: “Tô Văn Mãnh là do bị Trần Hùng giết chết.”

“Mày còn dám nói láo!”

Giọng nói của Tô Văn Hùng như sấm rền: “Tô Cẩn Lương, tao cho mày thêm một cơ hội, thành thật nói ra, em trai mày Tô Văn Mãnh có thật là do mày giết chết hay không.”

“Con không có.”

Tô Cẩn Lương tiếp tục phủ nhận, khóe mắt cô như muốn nứt ra: “Tô Văn Hùng, hóa ra trong mắt của cha đứa con gái này lại ác độc, không thể chịu nổi đến như thế, Tô Văn Mãnh là em trai con, làm sao con có thể ra tay giết nó được.”

“Mày mau nói thật cho tao.”

Cảm xúc của Tô Văn Hùng lúc này đã có phần suy sụp, Tô Cẩn Lương vẫn phủ nhận, thể thốt như cũ: “Tô Văn Mãnh, là chết trong tay của Trần Hùng, con thừa nhận con làm chị nhưng lại không có năng lực, không thể bảo vệ tốt Tô Văn Mãnh, nhưng mà con sẽ báo thù cho em ấy.”

Tô Văn Hùng hít sâu một hơi, hô lớn gọi Thích Trùng.

Thích Trùng ở ngoài cửa rất nhanh đi vào bên trong, cung kính gọi một tiếng ông chủ.

Tô Văn Hùng đánh giá Thích Trùng từ trên xuống dưới, nói: “Thích Trùng, cậu là người xuất gia, mà người xuất gia không biết nói dối, nếu như cậu nói dối thì cậu chính là phạm giới.”

“Hiện tại cậu nói cho ta, Tô Văn Mãnh có phải bị Tô Cẩn Lương giết hay không.”

Trái tim của Tô Cẩn Lương khẽ run lên, cô không nghĩ đến cha cô lại có thể xuống tay từ chỗ Thích Trùng.

Quả thực Thích Trùng cũng chưa bao giờ nói dối, nhất thời Tô Cẩn Lương lại có chút khẩn trương.

Sắc mặt Thích Trùng cũng trở nên nghiêm túc, anh ấy có vẻ đang suy nghĩ, như thể đang rất bối rối.

“Nói chuyện.” Tô Văn Hùng lớn tiếng

Thích Trùng vội vàng nói: “Lão gia, lúc đó tôi bị tên Trần Hùng kia đánh trọng thương, vả lại không đi cùng cô chủ đến hiện trường, mà là được đưa đến viện, cho nên đối với sự việc xảy ra ngày hôm đó Thích Trùng cũng không biết rõ.”

Tô Văn Hùng nói: “Cậu đích thực là không ở hiện trường, nhưng mà Tô Cẩn Lương bất cứ chuyện gì đều cũng sẽ nói cho cậu, hiện tại cậu nói sự thật cho ta biết, Tổ Cẩn Lương lúc đó nói với cậu thế nào, nó có nói chính nó xuống tay giết Tô Văn Mãnh không.”

Lúc này cả người Tô Văn Hùng trông cực kỳ độc tài, loại khí chất này thậm chí khiến trong lòng Tô Cẩn Lương có chút sợ hãi.

Lời Tô Văn Hùng nói một chút cũng không sai, Tô Cẩn Lương bất cứ việc gì cũng đều nói cho Thích Trùng, bao gồm cả việc chính cô đã xuống tay giết Tô Văn Hùng.

Lúc này trong lòng Tô Cẩn Lương rất sợ, cô sợ tên đầu gỗ Thích Trùng sẽ nói ra chân tướng, nếu thật sự như vậy, Tô Cẩn Lương cô xong đời rồi.

Thậm chí lúc này Tô Cẩn Lương cũng nhìn thấy có rất nhiều người đang phục kích bên ngoài đại sảnh từ đường này, nếu như Thích Trùng nói ra sự thật thì chắc chắn hôm nay cô phải chết.

“Trả lời.”

“Tô Văn Hùng từng bước ép sát xuống, Thích Trùng cuối cùng vẫn mở miệng: “Ông chủ, cô chủ quả thực có nói cho tôi chuyện cậu chủ bị giết, cô ấy nói cậu chủ là do Trần Hùng giết, cô ấy rất đau lòng, cũng tự trách mình.”

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cô chủ đã chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn, lúc nào cũng nghĩ đến việc báo thù cho cậu chủ, cậu chủ không phải do cô chủ giết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play