Tài xế xe bán tải bị dọa sợ, nơm nớm lo sợ, vô cùng căng thẳng.

“Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm ông bị thương đâu, ông có thể đưa tôi một đoạn đường không!”

Tám ngón tay điên một tay khoác lên vai tài xế xe bán tải, cố gắng nói chuyện bằng giọng điệu bình thường.

“Được!”

Tài xế giống như là nhìn thấy quỷ, ngay lập tức chui lên ghế lái, chỗ này thật đáng sợ, giống như là địa ngục vậy.

Mà lúc nàu Trần Đại Lực cũng đã bế thi thể của Hà Quách Tùng từ trên xe xuống, cả một đám thành viên Hang sói vay tròn quanh thi thể của Hà Quách Tùng, hốc mắt ai cũng đỏ bừng.

“Hoàng Phương, trông chừng bọn họ, đợi điện thoại của Trần Hùng.”

Tám ngón tay điên dặn dò một câu rồi nhảy lên xe bán tải, đi về nơi phương xa.

Lúc này, mấy con sói và ngao Tây tạng mà các thành viên hang sói nuôi cũng cảm nhận được sự bi thương này, khi con thứ nhất ngứa mặt lên trời hú xong, mấy con còn lại cũng ngửa mặt lên trời hú.

Ngay lập tức, ở trong Hang Sói vang lên quanh quẩn tiếng sói và Ngao Tây Tạng gầm gừ, như một khúc nhạc tang vang lên khắp toàn bộ Hang Sói.

Hơn hai mươi thành viên của Hang Sói không ai nói gì cả, cứ im lặng đứng bên cạnh Hà Quách Tùng, giống như là đang mặc niệm.

Mãi cho đến hơn ba mươi giây sau, Trần Đại Lực là người đầu tiên vung nắm đấm, trong không gian vang lên tiếng nổ lớn: “Là ai, mẹ nó là đứa nào gan to bằng trời, dám giết Hà Quách Tùng.”

“Đi, chúng ta đi báo thù Hà Quách Tùng.”

Các thành viên của Hang Sói lập tức hành động, bọn họ nổi trận lôi đình, lửa giận trong lòng như muốn đốt cháy lồng ngực.

Nhìn thấy cục diện sắp không thể khống chế nổi, Hoàng Phương vội vàng hét lên một tiếng: “Tất cả mọi người không được kích động.”

Một đám thành viên Hang Sói nhao nhao nhìn về phía Hoàng Phương, nói: “Anh Phương! Số chín chết! Tất cả chúng tôi muốn báo thù cho cậu ta, anh đừng cản chúng tôi.”

Hoàng Phương hít sâu vào một hơi, nói: “Tôi biết trong lòng mọi người đang rất khó chịu, nhưng trước khi mọi người làm gì thì cũng phải dùng đầu óc, hiện tại mọi người biết ai là người giết Hà Quách Tùng sao?”

Vấn đề này đã hỏi đến điểm mấu chốt, đúng vậy, là ai đã giết Hà Quách Tùng?

Bọn họ phải đi tìm ai báo thù?

“Tổng giám đốc Phương, anh có biết là ai đã giết Hà Quách Tùng không?” Lưu Trọng hỏi.

Hoàng Phương lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà hình như anh Hùng bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, vậy chứng tỏ là anh ấy sẽ để cho mọi người tự mình báo thù cho Hà Quách Tùng, cho nên mọi người đừng nóng vội.

“Bây giờ mọi người hãy cùng nhau an táng Hà Quách Tùng đi, chôn ở phía sau Hang sói, sau đó chờ điện thoại của anh Hùng.”

Sau khi một đám thành viên của Hang Sói tỉnh táo lại xong thì không ai nói gì, bọn họ bắt đầu đào hố ở phía sau hang Sói, chính là chỗ chôn mấy con sói bị giết chết lần trước khi Hang sói bị người tập kích trong đêm.

Chẳng mấy chốc đã đào xong hố, mọi người chôn Hà Quách Tùng ở đó.

Không có lời nói dư thừa, cũng không có nghi thức phức tạp, tất cả các thành viên của Hang Sói đều mặc niệm trong lòng: “Người anh em, lên đường bình an, chúng tôi sẽ báo thù thay cho cậu.”

“Đồng thời mọi người sẽ tiếp tục gánh vác một phần vinh dự của cậu, tiếp tục đi tới đích.”

....

Lúc này đã là chạng vạng tối, Trần Hùng lái xe phóng vèo vèo từ tỉnh thành về Thành phố Bình Minh.

Trong suốt quãng đường đi, Trần Hùng gọi vô số cuộc điện thoại, những cuộc điện thoại này gọi cho đám người Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc, nội dung của cuộc gọi chỉ có duy nhất một điều, đó là điều động tất cả mọi thuộc hạ dưới tay bao vây khách sạn Tô Cẩn Lương đang ở.

Lần này Trần Hùng đã hoàn toàn bị chọc giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play