Cơm tất niên thừa rất nhiều. HợpThời Tuyển nói năm nào cũng thừa, thừa nhiều một chút mới tốt.

Thế là Kiều buông đũa. Cậu là thực khách tốt nhất, từ trước đến nay luôn cho đầu bếp mặt mũi, nhưng hôm nay thực sự ăn không vô.

Mười mấy món lận, hai người ăn làm sao cũng không hết nổi trong một bữa, có những món chỉ mới động đũa hai lần cho biết vị.

Hợp Thời Tuyển dùng màng giữ tươi bọc kín lại bỏ vào tủ lạnh sang năm lại ăn.

Buổi tối hôm đó rất bình thường, ngoại trừ cơm tối phong phú hơn một chút, bên ngoài náo nhiệt hơn một chút, thì dường như không có gì khác với mọi ngày.

Nhưng đối với Kiều và Hợp Thời Tuyển mà nói, đêm nay vẫn cảm thấy có gì đó khác mọi khi.

Kiều không thể nói rõ là khác chỗ nào, nhưng chưa từng bao giờ cậu cảm nhận được ra rõ rệt như vậy, rằng từ nay về sau, trong vận mệnh của mình đại khái sẽ có một người khác một mực bầu bạn.

Hợp Thời Tuyển lôi kéo người đi phòng tối xem phim. Vẫn như lần đầu tới đây, Kiều xem phim, hắn xem Kiều.

Phim xem được một nửa, Kiều quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hắn đầy ý cười, cụng cụng trán, hôn lên môi cậu. Kiều không cự tuyệt, hắn liền áp cậu xuống đệm dựa mà hôn, từ mơn trớn bồi hồi tới quấn quýt môi lưỡi. Hợp Thời Tuyển gần như nín hết nổi, sau một hồi lâu hôn tới hôn lui đành rúc vào cổ cậu mà hít sâu.

Hắn có phản ứng, dưới thân thiêu đốt ngạnh lên, tốn hết mười hai thành công lực mới có thể buộc chính mình tách khỏi Kiều mà ngồi dậy.

Không thể dán vào quá gần, hắn sợ mình nhịn không được.

Nhưng Kiều không để hắn né ra, ngược lại còn mò thẳng vào điểm yếu của hắn.

Thật là đến chết mất thôi.

Lý trí hoàn toàn sụp đổ, hắn không thể nào chống đỡ nổi ý đồ né ra xa người nọ nữa, chỉ có thể ôm càng chặt lấy cậu, lần nữa vùi đầu vào bên cổ cậu, hơi thở hừng hực phả vào gáy Kiều, thỉnh thoảng lại hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Hợp Thời Tuyển thầm thoải mái thở dài, thân thể cùng tâm trí cùng lúc thỏa mãn mang tới sự vui vẻ mà chưa lần nào làm tình trong quá khức có thể đem lại được.

Hắn giúp Kiều lau tay, bình thản lại tự nhiên. Chính hắn không ngại gì chuyện này, bản thân mình vui vẻ, cũng làm cho đối phương vui vẻ, cớ sao mà không làm.

Hắn muốn giúp Kiều, Kiều không có hứng thú gì cự tuyệt. Tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đối với kẻ hạn hán đã lâu gặp mưa rào mà nói, như thế hắn đã rất thỏa mãn. Hắn ôm lấy người nọ, ở trên trán cậu khẽ hôn một cái, không mang ý vị tình dục mà càng giống như là trân trọng một món bảo vật.

Ngày đầu năm mới có một vị khách không mời.

Y mang theo bao lớn bao nhỏ, không hề câu nệ vào ở luôn căn nhà của Hợp Thời Tuyển.

Lúc Hợp Thời Tuyển và Kiều nhìn thấy, Y đã xây dựng cơ sở tạm thời xong rồi, nằm ở sofa phòng khách cầm điện thoại hi hi ha ha.

Y nói câu chúc mừng năm mới, sau đó lại tiếp tục nhìn điện thoại.

“Ờm, chào… em rể? Em dâu?” Y cân nhắc một chút vấn đề xưng hô, tự cảm thấy không có gì khác biệt, liền tùy tiện gọi bậy, “Thội gọi là em dâu đi. Anh đây đi mua đồ ăn, giữa trưa làm một mâm nhé.”

Hợp Thời Tuyển & Kiều:...

Cũng may Hợp Thời Tuyển không so đo gì, “Tối qua thừa rất nhiều, hôm nay ăn hết đi đã.”

“Tùy các chú, đừng quên thêm phần một cái miệng là được.”

Y cũng có sao ăn vậy, tự giác không quấy rầy đến người khác, nguyện làm một chiếc bóng đèn không cần điện vẫn phát sáng tỏa nhiệt ầm ầm. Đương nhiên hắn làm bóng đèn Hợp Thời Tuyển cũng đã không còn gì để nói, vấn đề là hắn không chỉ làm bóng đèn, hắn còn cướp nàng dâu nhà người ta.

Hợp Thời Tuyển lên lầu tìm người, xa xa đã nghe thấy y gào thét, “Mau mau, cạn máu rồi, chém!”

Hắn mở ra cánh cửa khép hờ, mỗi người ôm một máy đang chém giết hăng say không thể tự kềm chế, căn bản không biết có người tiến đến, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn.

Hắn làm bộ gõ cửa hai lần, còn chưa mở miệng nói chuyện, y liền trách móc, “Biết chú đến rồi, lèo nhà lèo nhèo cái gì.”

“...” Hợp Thời Tuyển lại không phản bác được, “Khuya lắm rồi, không nghỉ ngơi sao?”

“Đang chơi game, chú mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi chứ sao.” Y nói.

Ai thèm hỏi ông. Hợp Thời Tuyển khụ khụ ho khẽ, ánh mắt dán lên Kiều.

“Anh nói chứ chả nhẽ, chú còn phải ôm người mới ngủ được hả? Một mình một giường khó ngủ lắm à?”

Kiều nghe nói thế rốt cục ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hợp Thời Tuyển, rõ ràng mặt vẫn không có biểu tình gì, Hợp Thời Tuyển hết lần này tới lần khác lại nhìn ra được ý cậu là muốn hỏi thăm.

Mẹ nó, hai người này không thể thả cùng một chỗ, sẽ chọc giận chết hắn mất.

Hợp Thời Tuyển bực mình về đi ngủ, y thật đúng là không nói sai, đã quen ôm mỹ nhân trong ngực, nhất thời một mình thật là khó ngủ, nhưng Dương Viên gọi điện thoại rủ ra ngoài hắn lại không muốn lắm. Bọn họ mà đi chơi tối thiểu phải nửa đêm hoặc sáng mới về được, còn không thể tỉnh táo đầu óc nổi.

Thôi thôi, nằm chờ chút biết đâu có thể đợi được mỹ nhân về, chứ ra ngoài thì cái gì cũng không có.

Nhưng đêm nay hắn thật sự không đợi được người nọ về, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tỉnh lại thì Kiều đã ngủ ở một bên khác, hai người cách nhau xa xa, nhiệt độ cơ thể cũng không cảm nhận được.

Aiz. Hợp Thời Tuyển thở dài, đem người nọ dịch đến giữa giường rồi dậy.

Hôm qua y đến hắn không ra ngoài, nhưng hôm nay nhất định phải ra ngoài chúc tết.

Hợp Thời Tuyển về trước biệt thự, khung cảnh rất yên tĩnh. Tối qua hai người kia ngủ trễ, không biết mấy giờ mới dậy. Nhiều thêm một miệng ăn, Hợp Thời Tuyển lại mất hết hứng nấu cơm, nghĩ thầm ra ngoài ăn là được rồi, liền trực tiếp chạy xe ra ngoài.

Sau đó hắn bị vây ở nhà vị bác sĩ già nhiệt tình.

Đáng thương thay y còn chưa ý thức được mình không được em dâu chào đón.

Sau khi rời giường hắn lục tung nhà tìm cái ăn, ăn uống no đủ lại đi gọi Kiều dậy kịch chiến, bộ dáng như thanh niên nghiện net.

Y ăn no còn Kiều lại không có gì ăn. Cậu không biết vì sao hôm nay Hợp Thời Tuyển không làm cơm, đương nhiên cũng sẽ không gọi điện tới để kêu hắn tranh thủ về sớm nấu cơm. Thế là cậu chỉ đành nhịn đói.

“Aiza, lại đói, chơi game thật là hao tổn thể lực.” Y co quắp tại trên ghế xoay, không còn hứng thú chơi game, “Em dâu sao vẫn chưa về nhỉ?” (con hàng trơ trẽn này!!!)

Kiều:...

“Gọi vợ về đi, không thể nuông chiều như thế được, một mình ra ngoài tí tởn còn ra thể thống gì nữa!”

Hợp Thời Tuyển một-mình-ra-ngoài-tí-tởn uống xong chén thứ sáu vẫn không từ chối nổi, liền hắt hơi một cái.

“Thôi, đã nhắn tin báo rồi, tối nay sẽ về.”

Hợp Thời Tuyển bị giữ lại ăn cơm, khó khăn lắm mới tìm được cớ lánh đi nhắn cái tin. Vị bác sĩ già ngứa mắt nhất là những người trẻ tuổi mỗi ngày cắm mặt vào điện thoại nên hắn cũng không dám nhìn nhiều.

“Tối nay là mấy giờ? Em dâu sắp hại chúng ta chết đói rồi!”

Hai thanh niên bẻ gẫy sừng trâu đối mặt một đống thịt tươi tỏ vẻ hoàn toàn bất lực.

“Thôi được rồi, gọi thức ăn ngoài đi.”

...?

Kiều chưa từng ăn qua thức ăn ngoài, còn có thứ này sao?

Y ăn thức ăn ngoài nhiều rồi, nhưng thật ra rất không chào đón thứ này, đâu có ngon bằng em dâu mình nấu. Kiều thì hiếu kỳ nhiều hơn là thèm ăn, cảm thấy rung động không thôi trước dịch vụ giao tới tận cửa nhanh gọn tiện lợi như thế.

Quả thực quá thuận tiện!

Sau mười phút, tiệm thức ăn nhanh nào đó cử shipper cưỡi xe điện đến cổng, mang theo mấy bao đồ ăn mùi vị nồng đậm, hai người tha hồ ăn.

Kiều kỳ thật không quá ưa thích cái mùi này, nhưng bụng đói quá liền không truy cứu, mà quan trọng nhất là, tất cả toàn thịt.

Bàn ăn phòng khách bày ngổn ngang đồ ăn nhanh và túi nilon, hai người tay chân mặt mũi đầy dầu còn chưa kịp xử lý hiện trường đã nghe thấy chuông cửa reo.

Kiều và Y liếc nhau, chắc chắn không phải là Hợp Thời Tuyển hay Dương Viên, như vậy bên ngoài dù là ai đi nữa thì bọn họ ra mở cửa cũng đều không thích hợp.

Người tới thật kiên nhẫn, chuông cửa vang vọng cả căn biệt thự.

Kiều xoay nắm cửa, mặt không biểu tình mở ra.

“Ui, tôi nhầm nhà sao?” Người phụ nữ ngoài cửa nhìn thấy chàng trai trẻ, hỏi.

“Tìm Hợp Thời Tuyển thì đúng nhà rồi.” Kiều hiếm khi mở miệng giải thích. Người này, trông quen quen.

“Vậy thì đúng rồi.” Người phụ nữ khẽ cười, lại hỏi, “Thế Hợp Thời Tuyển đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play