Y lắp đặt thiết bị theo dõi từ xa trong ngọn hải đăng hoang vắng.
Thử nghiệm thiết bị xong, y đặt mông ngồi bên cửa sổ, nhìn Kiều chuẩn bị.
Kiều mặc một bộ đồ bó sát chống nước. Thân cao chân dài, cơ bắp cân xứng, tóc mái trên trán che khuất nửa đôi mắt, hải đăng phát ra ánh sáng mỏng manh, ánh trăng rọi vào từ cửa sổ cũng bị y ngăn trở hơn nửa, chiếu lên Kiều tựa như một kẻ dạ hành lặng lẽ trở về.
Thấy cậu bỏ bộ định vị vào ba lô, y nhảy xuống cửa sổ móc ra, kéo phéc mơ tuya của bộ đồ chống nước kia ra, nhét vào túi sườn.
“Phòng ngừa vạn nhất.”
Kiều liếc y một cái, mặt không biểu tình, mặc y làm gì thì làm.
Hai người cuối cùng thống nhất lộ trình, hơn phân nửa là y nói, Kiều chỉ im lặng nghe không nói câu nào, thỉnh thoảng gật đầu.
Kế hoạch vốn là một mình chạy, hiện giờ bị y chen vào, an toàn hơn không ít, đồng thời cũng tăng thêm phiền toái rất nhiều.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nghe tin tức của ta.”
Y dặn dò, lần trước chiến đấu ở mặt đất đã lỗ nặng, lúc này tới trên biển chỉ càng thêm khó khăn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của bọn họ. Trâu Sinh Quân có ý thức đề phòng cao, nếu còn ở đất liền sẽ không có khả năng ra tay.
Kiều không tình nguyện ừ một tiếng, cầm lấy ba lô đứng dậy.
Y giữ chặt cậu, “Nhớ cho kỹ bây giờ không phải chuyện của mình ngươi đâu đấy.”
Kiều nhìn y.
Cậu biết y có ý gì, cậu từ nhỏ không quen hợp tác, lần đầu tiên training teamwork cậu gây ra phiền toái cho đồng đội, tuy rằng cuối cùng cậu tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng về sau không còn ai chịu tổ đội cùng cậu. Trừ y.
“Rồi, đi thôi, thuyền đã rời bến.”
Kiều gật đầu, biến mất trong màn đêm.
Từ cửa sổ y có thể nhìn thấy bóng đen của cậu thoắt ẩn thoắt hiện trong biển, chậm rãi men theo ánh sáng của du thuyền ở phía xa xa mà đến.
Hợp Thời Tuyển uống xong ly thứ bảy, dù một mình đến đây hắn chỉ uống tượng trưng, nhưng còn tiếp tục uống như vậy cũng không ổn. Đêm nay hắn còn phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh.
Hắn là hậu bối, ở đây rất nhiều người là đồng niên của cha, dù thế nào hắn cũng không thể từ chối. Trâu Sinh Quân nói chỉ một câu đã biến hắn thành nhân vật trung tâm, khiến hắn tự hỏi người này cố ý hay vô tình.
“Xin lỗi, có thể nhường hắn cho ta một lát chứ?” Mỹ nhân ôn nhu nói, trang điểm trên mặt dịu dàng tinh xảo lại thêm ý cười mỹ miều, đủ làm nam nhân động dung, huống gì người ở đây dù không nể mặt nàng thì cũng phải nể mặt cha nàng.
Giúp hắn rời đi, nàng dịu dàng giảo hoạt cười, “Sao rồi, ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu nhé?”
Hợp Thời Tuyển cầu còn không được, lắc đầu buông chén, đưa tay thỉnh, để Ôn tiểu thư đi trước.
Ôn tiểu thư không cất bước, ngược lại vươn tay ra, Hợp Thời Tuyển sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại. Ở đây đông người như vậy, hắn không thể để nàng mất mặt, lập tức đổi thành nắm tay nàng. Ôn tiểu thư thuận thế vịn tay hắn, giai nhân tài tử cùng nhau sánh đôi ra đại sảnh.
Bên này lập tức có người nói đùa, “Khéo lại sắp có đám cưới.”
Ôn lão gia xua xua tay, ngoài miệng không nói gì, thoạt nhìn cũng coi như vừa lòng.
Cùng Hợp gia kết thân, thế nào cũng có lời.
Ra đại sảnh Hợp Thời Tuyển liền buông tay, nói xin lỗi.
Ôn tiểu thư lắc đầu, thoải mái hào phóng cùng hắn giữ khoảng cách an toàn, không ái muội, cũng không xa cách.
Boong tàu lộng gió, váy dài của Ôn tiểu thư tung bay. Đã sắp vào đông, dù là vùng biển phía nam, mặc váy khoe lưng trần rốt cuộc vẫn có chút lạnh không chịu được.
Hợp Thời Tuyển thấy nàng hít một hơi, bất đắc dĩ nói, “Hay thôi vào trong đi.”
“Không cần, bên trong chán lắm, tỉnh rượu hẵng vào.”
Hợp Thời Tuyển càng bất đắc dĩ, biết đối phương muốn cho hắn cái cớ tránh rượu, chịu lạnh vì hắn, hắn làm sao bây giờ.
Hắn cởi áo vest khoác cho nàng, “Cảm ơn ngươi.”
Ôn tiểu thư nhìn hắn, thở dài, “Người thích ngươi chắc là không ít.”
“Hả?” Hợp Thời Tuyển nhếch miệng, “Sao lại nói như vậy?”
Ôn tiểu thư lắc đầu, “Ngươi chắc là có người trong lòng rồi.”
Hợp Thời Tuyển khựng lại, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nàng là người thế nào?”
Ôn tiểu thư tiến đến boong tàu, dựa vào lan can hỏi hắn.
Hợp Thời Tuyển nghĩ, đó là người thế nào? Hắn cũng không biết, nhưng quả thật là một người rất rất tốt, nghĩ đến cậu là khiến hắn không nhịn được cười.
Vừa biệt nữu vừa đáng yêu.
“Thôi thôi, đừng nói nữa, ta chắc chắn sẽ nhịn không được ghen tỵ với nàng ta.” Ôn tiểu thư bị vẻ mặt si mê của hắn chọc cho bực mình, cái loại ánh mắt này, nàng đúng là tự mình tìm ngược.
Hai người đứng chưa được bao lâu, gió thôi quá lạnh, Hợp Thời Tuyển đề nghị đi vào trong, Ôn tiểu thư đi được hai bước, gió thổi vạt váy vướng chân, mắt thấy sắp ngã lăn ra sàn.
“Cẩn thận!” Hợp Thời Tuyển tay mắt lanh lẹ, duỗi tay cứu mỹ nữ, ôm eo túm người ôm vào trong lòng, tạo thành một tư thế đẹp đẽ lại lãng mạn.
Thời gian ngắn ngủi hai giây, nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính.
Người đẹp vừa ngã vào lòng hắn, Kiều đúng lúc leo dây thừng bò lên nhìn thấy, chỉ cảm giác tiếng ồn ào bên tai bỗng nhỏ đi không ít.
Y ở bên tai cậu hét lên thúc giục, đã bảo phải nghe lời cơ mà!!! Đã nói là trên boong có người đừng lên vội, tại sao còn không nghe!
Không nghe hắn thì mới có dịp nhìn thấy trò hay, cậu vậy mà bình tĩnh ngoài dự đoán.
Nhưng trong lòng có một cảm giác quái dị không nói nên lời. Có cái gì trướng trướng, cũng không quá khó chịu nhưng lại dai dẳng bứt rứt, khiến cậu đè nén đến bức bối, cũng may vẫn có thể nhịn, sắc mặt cũng chưa thay đổi nửa phần, yên lặng nhìn hai người đang hoàn toàn không biết gì kia.
Vạt váy champagne biến mất ở chỗ rẽ, Kiều xoay người leo xích sắt xuống một chút, mở miệng nói, “Hợp Thời Tuyển ở trên thuyền.”
Y khựng lại một chút, “Đừng để hắn phát hiện, tốc chiến tốc thắng.”
Kiều nhìn sóng biển ầm ầm xô nhau, thở ra một hơi, cảm thấy thoải mái không ít. Cậu nhấc chân lấy đà nhảy lên thuyền, lặng yên không một tiếng động.
Người trong phòng không hiểu sao đã vắng đi rất nhiều. Hợp Thời Tuyển đi vào liền có người tới truyền tin, bảo hắn đi xuống phòng khách dưới lầu.
Hợp Thời Tuyển chào Ôn tiểu thư, đi theo người này.
Hắn giờ mới phát hiện dưới lầu và trên lầu là hai thế giới khác nhau. Trung bình cứ hai mét lại thấy một tên vệ sĩ, không thể không khiến người hồ nghi, huống gì còn có vụ resort suối nóng là vết xe đổ lần trước.
Rõ ràng là tình huống mạo hiểm, không hiểu sao hắn lại có chút hưng phấn.
Người dẫn đường chỉ chỗ cho hắn xong là đi, hắn tới cánh cửa cuối phòng, gõ cửa, lập tức có người ra đón.
Vừa vào đã hoảng sợ, mở hội nghị bàn tròn sao?
Trâu Sinh Quân ngồi ở ghế chủ vị, ngậm thuốc lá, đôi mắt phê pha nhìn chằm chằm mọi người, mãi tới khi họ đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu Hợp, lại đây ngồi.”
Trâu Sinh Quân thấy hắn vào, tiếp hắn tới ghế bên cạnh.
Hợp Thời Tuyển không biết sao lại thế này, đi qua vài người, thấy mặt ai cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Trâu Sinh Quân dựa tới chiếc ghế da, nhàn nhạt mở miệng, “Các ngươi nói đi, tiểu Hợp đã cùng ta trải qua việc này, ta nhờ hắn tới tham mưu, ta khả năng già cả mắt mờ, chứ tiểu Hợp thì không đến mức đó đâu.”
Hợp Thời Tuyển nhíu mày nhìn Trâu Sinh Quân. Người đàn ông như cười như không nhìn hắn một cái, chờ mọi người phía dưới cho ý kiến.
Hợp Thời Tuyển rốt cuộc hiểu ra đây là cái loại tiệc gì. Hắn có tài đức gì mà lại bước chân vào hồng môn yến của Trâu Sinh Quân thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT