Ngươi là một kẻ độc hành.”

Cậu độc hành bao năm như vậy, đối với lời này vốn không có cảm giác gì, dù sao cậu vẫn luôn luôn tự mình nếm trải sâu sắc cuộc sống độc hành. Vậy nên cậu dù không cố tình ghi nhớ nhưng lại hiểu rõ điều đó hơn bất luận kẻ nào khác trong tổ chức.

Cậu chẳng phải là ví dụ điển hình nhất của mấy chữ đó sao? Cậu là một sát thủ rất tự tin, chưa từng hoài nghi việc này.

Nhưng khi cậu thấy mấy lời đã lâu không được nghe đó đột nhiên xuất hiện trên màn hình, theo một phương thức quỷ dị, cậu nghĩ mình sai rồi.

Khi cậu trở lại thành phố ven biển này bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cậu đã luôn cảm thấy mình không chỉ sai rồi, mà còn sai đến mức thái quá.

Cánh cửa căn phòng hai mặt kính khép lại, không có chìa khóa. Cửa sổ sát đất không còn bị bức màn che khuất. Từ phía bên ngoài, cậu có thể thấy rõ ràng bài trí bên trong phòng- sáng sủa sạch sẽ, chăn gấp trên giường không nhăn lấy một nếp nào, hết thảy đồ vật đều ở nguyên vị trí ban đầu.

Bóng lưng Kiều thẳng tắp đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc mới xoay người rời khỏi, đi sang nhà hàng xóm cách vách. Cửa nhà hàng xóm gia đóng chặt, cậu đưa tay nhập mật mã, cửa lập tức mở ra.

Không có ai.

Kiều lần đầu tiên cảm nhận được sự phiền phức khi không có phương tiện liên lạc, nhíu mày mở laptop login vào game.

Như dự kiến, người lạ lại nhắn tin cho cậu.

Bệnh viện trung ương thành phố.

Ánh mắt Kiều sẫm lại, trái tim hơi hơi run lên, đặt laptop xuống xoay người rời khỏi nhà hàng xóm.

Lúc Dương Viên tới bệnh viện Hợp Thời Tuyển chì vừa băng bó xong vết thương trên đầu. Hắn khâu 5 mũi, phải làm tê cục bộ, bây giờ còn hơi đờ đẫn. Lượng thuốc không lớn, khâu xong đã bắt đầu thấy đau, thái dương giật giật từng trận, xót không chịu nổi.

Dương Viên sốt ruột hỏi hắn sao rồi, nhưng cứ mở miệng lại đau nên Hợp Thời Tuyển miễn cưỡng cười phun ra ba chữ không có gì. Dương Viên hận sắt không thành thép lại chạy đi hỏi bác sĩ, Hợp Thời Tuyển ngồi trên băng ghế ngoài hành lang nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đầu óc tê dại.

Tai nạn giao thông phát sinh một cách hơi kỳ quặc, bị ăn vạ đã thảm lắm rồi, càng thảm hơn là người ăn vạ thì chẳng làm sao, còn hắn lại anh dũng trọng thương. Lúc người nọ lao ra hắn theo bản năng đảo tay lái, tốc độ xe không tính là nhanh lắm, nhưng đột nhiên quẹo thì chỉ có thể miễn cưỡng tránh va chạm mà thôi. Khóe mắt hắn liếc vội xem có xe nào đang lao tới bên này không, đang lúc thở phào vì không có xe nào ngược chiều, đột nhiên có một chiếc xe hơi nhỏ đụng vào vị trí lái của hắn. Lúc mảnh vỡ cửa kính văng trúng cái trán, hắn còn có thể tìm vui trong nỗi khổ tự hỏi ông tài xế này nhắm mắt đi bừa hay gì.

Đương nhiên, chỉ cần suy xét một chút hắn cũng biết có gì đó bất thường. Đối phương xuống tay tàn nhẫn như vậy, thời điểm va chạm lại tình cờ chuẩn xác, mức độ bị thương như này thay vì nói là ngoài ý muốn, chi bằng nói thẳng là do ôm cây đợi thỏ dày công tính toán.

Nếu không phải hắn đi một chiếc xe thể thao có tính năng bảo hộ cực tốt, nếu chiếc xe đụng vào hắn không phải là xe loại nhỏ thì… Hợp Thời Tuyển ngẩng đầu thở dài, vậy thì hiện tại hắn chắc chắn không phải chỉ khâu vài mũi là xong.

Hôm nay hắn mặc quần áo đen, vết máu dính trên quần áo dính không lộ lắm, nhưng mùi máu tươi lại giấu không được.

Lúc Dương Viên quay lại, hắn nhịn đau hỏi có mang thêm quần áo để thay không.

Dương Viên tức đến bật cười, “Còn rảnh lo ăn mặc bảnh bao cơ đấy! Mặt mũi cũng phá tướng hết rồi còn gì! Nghe nói ngươi xảy ra chuyện, ta đang ăn cơm còn làm rớt bể bát, hốt hoảng chạy tới, vậy mà ngươi!!! Có thể nào bớt bảnh chọe một hôm không hả?” Dương Viên điên tiết, vì sợ tên này kích động lái xe xảy ra chuyện nên hắn mới muốn lái giùm, rồi sao, thật sự đoán không sai, hắn đúng là miệng quạ đen. “Ngươi vội vàng làm cái mẹ gì? Người ta đằng nào cũng chạy mất rồi, ngươi vội thì được gì?”

Dương Viên kích động phun mưa, di động cũng réo, nhạc chuông vinahouse đau đầu cực kỳ.

Hắn chưa xem đã ấn từ chối nghe. Chưa kịp mở mồm lên lớp đã thấy điện thoại lại réo, hai ba lượt như vậy, Hợp Thời Tuyển nghe không nổi nữa.

“Thôi thôi, ngươi nghe máy trước đi.” Hợp Thời Tuyển nhỏ giọng nói, ai nghe còn tưởng là bị lên lớp xong không dám bầy hầy nữa, kỳ thật là vì cứ há miệng là đầu đau nên hắn phải cố gắng không dùng tới cơ mặt…

Dương Viên bất đắc dĩ tiếp điện thoại, đang dạy dỗ hăng say như vậy không hiểu kẻ mắt mù nào lại gọi đến phá bĩnh.

Bên kia vừa nói hai câu, mặt Dương Viên liền biến sắc, ừ ừ hai tiếng cúp máy luôn, sau đó cười như không cười nói với Hợp Thời Tuyển, “Lúc xảy ra tai nạn, ta cũng nghĩ không nên để ngươi đi, may mà chưa kịp đi đấy. Vừa nãy định vị thể hiện chiếc laptop đó ở ngay cửa nhà ngươi.”

Hợp Thời Tuyển nghe được nửa câu trước đã thấy hơi quái quái, Dương Viên không biết cụ thể tình hình tai nạn như thế nào, như khi hắn nói vậy nghe lại hợp tình hợp lý đến lạ.

Ngẫm lại tình huống lúc đó, dù người bị thương là hắn hay là kẻ sang đường ăn vạ kia thì hắn cũng sẽ bị giữ chân tại hiện trường. Chuyện này cứ như là đã được tính toán tỉ mỉ, chặt chẽ đến từng chi tiết, không hề có cơ hội nào để hắn tránh thoát được một kiếp.

Hợp Thời Tuyển cả người lạnh run, nhất thời cảm thấy việc hôm nay không hề đơn giản như hắn tưởng.

“Hắc, sao đấy, hiện tại lại không vội nữa à?” Dương Viên thấy tên này thay đổi sắc mặt liên tục, không hiểu gì cả.

Hợp Thời Tuyển vẻ mặt phức tạp, ngẩng đầu nhìn Dương Viên, muốn nói lại không biết nên nói từ đâu. Quái thật, đầu óc hắn đúng là đang đờ đẫn, nhưng dù thanh tỉnh đi chăng nữa chưa chắn hắn đã nói rõ được là chuyện gì xảy ra.

“Dương Viên, nếu ta nói chuyện này không phải ngoài ý muốn thì ngươi tin không?”

Hợp Thời Tuyển vừa dứt lời, ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng thét chói tai bốn phía, nhân viên y tế và người nhà bệnh nhân chạy tán loạn. Hai người liếc nhau, đi ra hướng đại sảnh.

Dọc đường mọi người đều chạy theo hướng ngược lại với bọn họ.

Dương Viên muốn kéo ai đó lại hỏi han tình huống, nhưng không ai chịu dừng lại, tất cả đều chạy trốn điên cuồng.

Hợp Thời Tuyển thấy tình huống khẩn cấp, giữ chặt Dương Viên, “Đừng hỏi vội, qua nhìn xem đã!”

Chỉ có nguy hiểm tính mạng mới khiến mọi người biểu hiện như vậy. Hai người đều hiểu thiệt hơn thế nào, nhưng Hợp Thời Tuyển ẩn ẩn cảm thấy, chuyện này có lẽ cũng giống vụ tai nạn xe cộ kia, chắc chắn có liên quan tới hắn.

Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố. Đại sảnh cực kỳ rộng, cửa cũng to, nhưng không hiểu sao cánh cổng điều khiển từ xa kia lại bị trục trặc gì đó mà đóng chặt.

Giữa đám đông đang tháo chạy, Hợp Thời Tuyển giữ chặt Dương Viên. Cái trán vừa khâu xong của hắn lại bắt đầu rỉ máu, băng gạc bị nhiễm đỏ, máu theo thái dương chảy xuống. Nhưng sự chú ý của hai người không còn đặt ở đó.

Trong đại sảnh, người đàn ông trung niên rơi lệ đầy mặt, mở phanh chiếc áo da màu đen bóng lộn, lộ ra mấy trái bom hẹn giờ buộc quanh eo, chậm rãi đi tới chỗ hai người họ.

Lúc Kiều tới bệnh viện tim đập cực nhanh. Cậu không biết Hợp Thời Tuyển có đang ở đây không, vì sao lại ở đây, bị thương sao? Nghiêm trọng sao?

Cậu rất hiếm khi suy đoán lung tung, nhưng hiện tại cậu không biết gì, từ đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ.

Loại cảm giác này khiến cậu bất giác nhíu mày. Sợ hãi, lại là một loại cảm xúc xa lạ mà kỳ quái.

Nhưng sự thật tới so với tưởng tượng của cậu còn khiến cậu càng sợ hãi hơn.

Máu chảy xuống từ trán Hợp Thời Tuyển khiến cậu run sợ, càng đừng nói tới chuyện hắn cứ như tên ngốc càng lúc càng tới gần kẻ điên trong đại sảnh kia.

Cậu căn bản không kịp tự hỏi, rút súng bóp cò. Tất thảy đều tự nhiên lưu loát, tới khi nghe thấy tiếng cửa kính vỡ nát, cậu mới kịp phản ứng lại, nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời mình nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật.

Hợp Thời Tuyển chắc đã thấy rồi, nếu không mắt đã chẳng trợn to như vậy, kinh ngạc đến câm lặng. Có lẽ còn có chút thương tâm và khổ sở, cậu không biết, cảm xúc trong ánh mắt kia quá phức tạp, cậu xem không hiểu. Cậu không giỏi lý giải cảm tình, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng ai giao tiếp, trước kia không nghĩ, hiện tại càng không nghĩ.

Cậu hy vọng biết bao rằng mình không phải xuất hiện trước mặt hắn giữa lúc nắng gắt nhất trong ngày như vậy. Nếu là nửa đêm, nếu là nửa đêm, hắn sẽ không thấy cậu.

Thực đáng tiếc là không được.

Cậu đã phạm vào sai lầm lớn nhất của sát thủ. Cậu bại lộ rồi. Giữa tiếng thét chói tai và la khóc, cậu ngược nắng túm kẻ điên kia kéo ra cổng đại sảnh.

Gã đàn ông khóc sướt mướt bị cậu đờ đẫn mà thô bạo ném tới cửa chiếc Minibus gần đó. Chân nghiến ga một cái, xe như mũi tên lao ra ngoài.

“Địa điểm.” Cậu hỏi gã. Tiếng bom hẹn giờ đếm ngược bén nhọn chói tai, kèm với tiếng nghẹn ngào rên rỉ. Gã hồng hộc phun ra mấy âm thanh mơ hồ.

Kiều nhìn về phía tòa kiến trúc cao nhất ở phía xa xa, mấy chữ to trên biển giống hệt mấy từ gã phun ra. Khóe mắt thoáng thấy trong kính chiếu hậu có người đuổi theo, có người gọi tên cậu. Cậu tăng tốc, trong mắt dần dần chỉ còn thấy vệt máu đỏ tươi trên trán người nọ.

Cạnh tầng cao nhất của tòa nhà, người đàn ông xoay lưng về phía cậu, nghịch chiếc điều khiển từ xa trong tay.

“Ngươi có thể tạm dừng.”

Nam nhân xoay người lại, diễn tuồng trước mặt Kiều mà lưu loát ấn nút xanh. Kiều buông ra kẻ điên kia. Người đàn ông rơi lệ đầy mặt không có chỗ chống đỡ liền ngã nhoài ra đất. Con số trên quả bom khựng lại, tiếng tích tích đếm giờ đột nhiên im bặt.

“Vẫn phải để ta tự mình tới đón sao Kiều?”

Nét cười trên mặt người đàn ông càng thêm sâu. Đó là một gương mặt phổ thông không có gì khác biệt, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thật sâu khi hắn cười.

Kiều nghĩ, cậu vẫn là phân biệt không nổi nụ cười của hắn là thật hay giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play